Menu Close

Yêu tinh

Một phụ nữ viết văn có nên yêu và kết hôn?

Tôi là phụ nữ, thỉnh thoảng có viết văn. Nhiều người khuyên tôi, yêu thì nên nhưng lấy chồng thì chớ. Trong những người ấy, có người cũng là phụ nữ và có viết văn.

Tôi chưa được yêu và chưa kết hôn không phải vì tôi là phụ nữ viết văn, mà có lẽ vì duyên chưa tới. Ngoài chuyện viết văn tôi còn dính líu vào nhiều công tác xã hội. Đàn ông thấy tôi chạy xa tám thước, họ không tin tôi có khả năng làm vợ hiền. Tôi cũng không tin mình có khả năng đó. Một cậu học trò của tôi tuyên bố với nhiều người: “Cô giáo em nhiều lắm là chỉ nấu được nước sôi.”

Tôi sống thanh thản trong bận rộn tới tuổi bốn mươi ngoài. Ở cái tuổi mà bạn bè cùng trang lứa đã có con có cháu, đôi khi tôi thấy đó là một điều may mắn. Tôi thích cuộc đời một nhà dạy toán không vợ, không nhà, gia sản chỉ là chiếc cặp đi dạy nhiều nơi trên thế giới, lấy hotel nhiều thành phố khác nhau làm nơi cư ngụ. Nhiều người bạn vẽ ra một viễn cảnh đen tối cho tôi sợ về một tuổi già hiu quạnh. Họ không ngờ tôi đã lường trước chuyện đó rồi. Nếu cuối đời làm lụng có dư, tôi mơ mình sẽ gầy nên một viện dưỡng lão tư nhân rồi chui luôn vào đó ở. Còn không dư thì càng đơn giản hơn nữa, cứ phó thác thân mình cho xã hội, như mình đã từng đi chăm sóc những người già tứ cố vô thân.

Trong tư thế độc thân lại có viết văn, tôi còn là một chuyên viên gỡ rối tơ lòng tài tử cho các chị em bạn gái bế tắc chuyện tình.

Mùa đông năm đó, tôi tình cờ lạc đến New York với một công việc ký kết trong từng ba tháng một. Tôi yêu thành phố ấy, có lẽ vì nó có nét nào đó giống Sài Gòn. Cũng người tứ xứ đổ về, cũng chả cần ai biết ai là ai để soi mói xét nét từ cách ăn bận đến hành vi; cũng là nơi bạn cảm nhận hơn đâu hết về mùi vị thông thống gió lộng của tự do. Tôi có một chỗ ở ngay trung tâm mà không phải bận tâm tiền thuê. Tôi không có ai để phục vụ cơm nước kể cả chính mình nên thường chọn một quán ăn vắng vẻ có chủ người Việt, ở China Town để ăn trưa. Đôi khi đó cũng là bữa ăn duy nhất cho cả ngày, như thế tiện cho công việc hơn. Và người yêu tôi bấy giờ là công việc.

Ròng rã mấy tháng trời, sau khi tôi ký thêm mấy đợt hợp đồng, một hôm bà chủ quán ngoắc tôi nói nhỏ.

– Cô nè, ngó cái ông ở cái góc đối diện cô kìa, thấy chưa?

– Thấy, có gì đặc biệt đâu? Như mọi thực khách khác thôi.

– Cô không thấy ông ta giống cô à?

– Mặt ông sụp sụp xuống kiểu đó, ai biết tròn méo cỡ nào.

– Tôi muốn giới thiệu hai người với nhau đó.

– Bộ ổng nói với bà ổng để ý tôi hả?

– Không!

– Trời đất, vậy sao bà gan quá vậy?

– Ổng có biết cô là ai đâu, hôm qua tôi ngồi với ổng, tôi cũng chỉ chỏ cô, nói y như hôm nay với cô, ổng cũng hỏi y như cô, rồi cũng kêu tôi gan quá.

– Rồi bà nói sao?

 

– Thì bụng tôi sao tôi nói thiệt. Tôi là chủ quán, thấy có hai người khách cứ giấc trưa bước vô một mình, gằm mặt ăn hết năm nọ tháng kia, tức nhiên hai người đều độc thân. Tôi nảy ý muốn ráp hai người với nhau, mặc dù như vậy có nghĩa là tôi sẽ mất đi hai mối khách.

– Ổng nghe vậy rồi nói sao?

– Ổng nói thử coi.

– Đời tôi làm chuyện tào lao nhiều nhưng giờ phải ngã mũ trước bà.

– Giờ có gật đầu không để tôi xếp giờ cho hai bên gặp?.

Đến ngày hẹn hò của “đôi già”, tôi lượm một bộ đồ văn phòng trông cực kỳ boring cho người đàn ông đi ăn trưa một mình kia coi mắt. Anh ta cũng chẳng kém, trang phục đi gặp tôi được anh chọn ngó lùi xùi như một chú tài xế tắc xi không hề gây chút ấn tượng nào giữa New York.

Buổi nói chuyện giữa hai người diễn ra nhạt nhẽo như hai bộ đồ chúng tôi khoác vào người. Chàng cho biết đã có một đời vợ, từ Âu Châu trôi dạt sang, con đã lớn, lương giờ đủ sống. Tôi cho biết chưa đời chồng nào, nhưng có khá nhiều bạn gái bị chồng bỏ có nhu cầu bước thêm bước nữa để phụ nuôi con; nếu chàng thích tôi có thể giới thiệu cả tá cho chàng lựa. Chàng nhún vai, sợ lấy vợ lắm rồi. Tôi gật gù ra vẻ thấu hiểu, tôi chưa đời chồng nào đây mà ngó đời sống hôn nhân còn ngán, huống chi anh.

Bà chủ quán thất vọng trước tuyên ngôn ủng hộ chủ nghĩa độc thân giữa hai đứa chúng tôi. Cái quán vắng vẻ của bà vẫn còn hai người khách trung thành, thỏa mãn với những bữa ăn trưa, một mình đến và đi.

Câu chuyện nhạt nhẽo này tưởng đã ngưng rồi ở đó nếu đám thân chủ tưởng tôi là chuyên viên gỡ rối tơ lòng và làm đủ mọi cách để truy lùng tôi, cho dù tôi đang sống kiếp cày bừa xuyên lục địa.

H. ở Toronto gọi tới, T. ở New Jersey gọi lên. P. ở Norway, X. ở Úc, cứ canh nửa đêm réo điện thoại tới độ ban đêm tôi phải off phone.

Một hôm thấy trường hợp của Th. khẩn thiết quá, chồng bỏ xong, ba con nheo nhóc, chụp được anh bồ, ai ngờ vì một lý do nào đó, anh bồ biến. Tôi chợt nghĩ hay là giới thiệu cái anh tài xế mà tôi nhớ mang máng là tên bắt đầu bằng chữ Ph.

Bà chủ quán lắc đầu trước ý tưởng của tôi.

– Nè, tôi biết người này tử tế mới giới thiệu. Hạnh phước không dễ kiếm, sao lại đem cho không người khác. Con bạn nào của cô tốt số quá vậy trời.

– Làm ơn truy lùng cái ông Phước Phật hôm nọ của bà đi. Nói là có tơ duyên muốn trói.

Ngày hẹn tới, Ph. chọn một quán ăn ở Broadway, phía Tây. Th. và tôi hẹn nhau ở trạm 42 rồi cùng đón taxi tới. Là bạn của Th. lâu, tôi còn bất ngờ về trang phục của Th. hôm đó. Áo dài tím Huế yểu điệu thục nữ, tóc ngang lưng và thả rìa trước trán.

Th. tuyên bố lạnh lùng sương gió:

– Hôm nay tao sẽ chơi nổi bằng cách không nói gì hết.

Tôi lo lắng:

– Mày có muốn có bạn trai mới thật không?

– Tao cần có người đàn ông lấy tao để phụ nuôi con và cho hai thằng cũ chống mắt lên mà tiếc. Nhưng không nên để tay mới nầy thấy mình sành sỏi quá hắn sợ. Rồi mầy coi, anh nào khi lấy vợ cũng thích rước về một nàng ít nói, nhu mì.

Cả hai bước vô quán trễ vài phút. Chúng tôi ngồi đợi có đến mươi phút. Th. tiểu thư sốt ruột đòi về, miệng đang lầm bầm mắng người New York không đúng giờ bằng người New Jersey thì một người đàn ông phong thái lịch lãm tiến đến bàn chúng tôi.

Th. vừa xuýt xoa:

– Tại sao một người đẹp trai như vậy không phải là Phờ của tao?

Ph. lên tiếng ngay:

– Sorry, đến nãy giờ nhưng hôm nay cô lạ quá, tôi nhìn không ra.

Hôm nay tôi không nghĩ là ngày và người của mình nên chọn váy áo đơn giản, mặt không bôi trét. Huề nhá, tôi cũng nhìn không ra chàng taxi hôm nào.

Ph. còn cho tôi nhiều ngạc nhiên như chọn rượu khá sành. Ph. nói:

– Cô quên có thời gian dài tôi sống ở Âu Châu à? Còn cô, tôi ít gặp cô gái Việt nào uống rượu sành như cô.

– Ờ thì tiệc tùng có nghĩa là đi làm việc. Làm riết rồi quen, nghề dạy lấy nghề. Hai bạn nói chuyện với nhau thoải mái nghen, đừng để ý gì đến tôi, cho bà mai này được thưởng thức những món ngon của cái nhà hàng không xa nơi tôi ở mà mãi hôm nay tôi mới biết.

Th. đá chân tôi khi nghe tới hai chữ “bà mai”. Tôi cũng đá lại chân nó, ý nói, banh tao giao rồi, sút đi.

Th. kiên định lập trường, diễn đúng con đường nó vạch ra, như con nhện giăng cái bẫy mỏng manh chờ con ruồi sa lưới. Nói ít, dùng đũa khươi thức ăn không dám bỏ vào đĩa mình như là trong thức ăn có độc. Còn tôi, ngược lại, tôi nhấm nháp vị ngon của rượu và thức ăn.

Rượu vào, lời ra. Tôi cũng chẳng nhớ mình đã nói gì. Chỉ nhớ mỗi lần Ph. hỏi, chờ mãi mà Th. cứ như là phải uốn lưỡi đến tám lần trước khi trả lời. Tôi “đốp” ngay để còn thong dong thưởng thức hương vị của những món ăn thức uống đêm đó.

Khi chia tay, hai bên trai gái trao nhau số điện thoại và để tự liên lạc. Nhiệm vụ của bà mai coi như xong.

Cuối tuần sau, tôi nhận được tin nhắn của Ph. “Tối nay rảnh không, cô gái? Đi ăn nhé” Tôi gọi ngay cho Ph: “Sao lại nhầm số của cô gái sang bà già, từ cô dâu tương lai tới mụ mối vậy?”

Ph. trả lời, giọng có vẻ trầm trọng: “Hết giờ để nhầm rồi. Chỉ muốn đi ăn với người có số này thôi, cô gái ơi!”

Tôi cảnh giác: “Tôi nhắn Th. cho anh nhá!?”

– Này, cô kéo cái bà yểu điệu thục nữ kia đến là tôi giết cô ngay đó.

Ph. đến đón tôi trong chiếc quần jean, áo chemise trắng. Tôi cũng vậy. Chỗ làm của hai chúng tôi đều chọn ngày Thứ Sáu cuối tháng để kêu gọi nhân viên bận quần jeans để tiết kiệm tiền giặt ủi cho một công việc từ thiện.

Chúng tôi chui vào một quán của Korea. Những người chung quanh có vẻ đều là những người đang yêu nhau.Tôi nói nhận xét đó với Ph. Anh ta chỉ mong có thế để nắm tay tôi.

– Mình cũng vậy mà! Làm vợ tôi nhá, M.?

Tôi rụt tay lại ngay.

– Cầu hôn gì bất tử vậy? Muốn Th. giết tôi sao?

– Nhưng nói thật đi, M. cũng yêu tôi mà. Chúng ta không thể sống thiếu nhau.

– Trời đánh tránh bữa ăn. Ít ra anh cũng cho tôi thưởng thức những món khoái khẩu của tôi rồi sau đó muốn sến kiểu nào cũng được.

Ít ra Ph. cũng rất tôn trọng tôi nhất là chuyện ăn uống. Anh ta ngồi ngó tôi ăn mà không chịu đụng đũa.

– Nói thiệt đi, hôm nay sao không ăn, định bắt chước Th. hôm nọ sao?

– Yêu cầu không nhắc đến tên cô ta nữa.

– Anh biết sợ những người đến tiệm ăn mà không chịu ăn như “ai kia”. Sao không nghĩ rằng sau bữa gặp hôm nay tôi cũng sợ anh như vậy.

– Hôm nay tôi mới biết cảm giác ngon khi ngồi ngắm M. ăn.

– Nghĩa là, hôm nay tôi là mồi của anh. Sao không nghĩ, hôm nọ “ai kia” cũng nhìn anh với cặp mắt ngưỡng mộ?

– Chưa thấy ai cứng đầu như M. Đã yêu cầu không nhắc tới người kia nữa mà cứ tìm đủ mọi cách để nhắc.

– Anh cho ăn ngon hai bữa rất cám ơn, nhưng vẫn tức vì không giúp tôi mở hàng cái job làm mai mối. Anh chê Th. của tôi chỗ nào chớ?

– Tại sao tôi lại phải tiến tới với một bà già giả danh thiếu nữ. Trong lúc trái tim tôi lại rung động với một cô gái giả dạng ni cô. Ngó kỹ coi thần kinh của tôi có bình thường không?

Tôi ngưng ăn 10 giây để ngó lại Ph. một chút. Trời ơi, dường như đây là người đàn ông tôi tìm bao nhiêu năm bây giờ mới gặp. Một người khỏe mạnh, có ánh mắt đắm say như là sẽ theo tôi đi đến tận cùng những điên khùng thường trực sống trong tôi. Tôi đã sai lầm khi ngưng ăn 10 giây, vì sau 10 giây đó tôi không thể ăn được nữa.

Tôi nhủ thầm mình, chuẩn bị chạy nha.

Như đọc được ý tưởng của tôi, Ph. nắm tay tôi.

– Không được chạy! Nếu không ăn nữa thì đi kiếm chỗ khác ngồi với tôi.

– Chỗ nào nữa? Tôi phải đi.

– Bất cứ chỗ nào, có thể là trong một chiếc taxi, có thể là dưới subway, Central Park, Times Square, sang đảo, cầu Brooklyn, China Town..

– Rồi lúc nào anh mới thả cho tôi đi?

– Bất cứ lúc nào cô trả lời cho tôi biết, cô có nhận lời cầu hôn của tôi không?

– Tôi có thể trả lời ngay bây giờ: Không!

– Tôi không tin cô không yêu tôi sau khi ngồi thêm với tôi một chỗ nào khác với tiệm ăn này.

– Thôi được, tôi sẽ đi với anh, với điều kiện anh phải mua cái gì theo để ăn. Tôi muốn có sự bình đẳng giữa tôi và anh. Thật là khó chịu khi mình đã no bụng lại phải trò chuyện với một người bụng rỗng.

Ph. mua vài cái bánh chiên nhân khoai môn của Đại Hàn và mua thêm hai ly kem cho tôi, café cho anh.

Đêm đó, chúng tôi có một đêm thú vị bên nhau. Từ lúc nhận ra đúng đây là người đàn ông mình tìm, tôi cũng quyết định luôn, mình sẽ chạy trốn anh ta. Chỉ tự thưởng mình một đêm nay thôi. Cuộc sống gia đình không phải là cuộc sống của tôi. Yêu nhau mà lại bằng mười phụ nhau. Quyết định như vậy đi. Tôi cũng chẳng dại gì nói cho Ph. biết ý định thầm kín đó của mình khi cùng nhau rời quán.

Như câu thơ “Hai đứa thần tiên suốt một ngày” trong bài Áo Trắng của Huy Cận, tôi cảm như hai đứa tôi cũng đã được “thần tiên suốt một đêm”. Chúng tôi ngồi bên nhau, hết taxi đến tàu điện ngầm. Nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Kể gần hết những mối tình của nhau cho nhau nghe. Những mối tình còn nhớ, những mối tình định quên. Giống tôi, Ph. cũng có những mối tình “độc”, cũng có những nhân vật nổi tiếng là tình nhân và suýt cưới làm vợ làm chồng. Một trong những mối tình đó kéo đến hơn mười năm với một người viết nhạc. Mười năm cầu hôn, lúc nào nàng cũng có những lý do hợp lý để dời ngày. Sau này mới biết một mình nàng có đến năm chàng, như công chúa Bạch Tuyết cần đến bảy chú lùn vây quanh; chàng thì để nàng mộng mơ sáng tác về hạnh phúc, chàng thì ký ngân phiếu cho nàng ra CD; chàng thì để nàng quằn quại nỗi thất tình rồi ướp vào giai điệu não sầu; chàng thì có phong thái người hùng cùng nàng đẹp đôi xuất hiện trước các tay săn ảnh để “liệng” lên các thông tin đại chúng; chàng thì  có hấp lực thân xác để nàng cảm nhận được những va chạm. 

Tôi không ngăn nổi tò mò.

– Anh là ai trong số những người đó?

Ph. không giấu giếm.

– Anh là người thứ sáu, gần như hội đủ các điều kiện của năm chàng kia; kiên trì chờ cả chục năm, mặc lời ra tiếng vào của gia tộc là cắt đứt ngay với người tình vĩnh viễn không bao giờ cưới đó để kéo dài thêm tuổi thọ mẹ già.

– Tại sao không kéo thêm năm thứ mười một, mười hai?

– Một ngày khi một nhân vật nổi tiếng qua đời, người ta điểm qua các phụ nữ đi qua đời chàng, có cả tên nàng của anh.

– Đó là người yêu đích thật của nàng? Anh dở quá, ai lại đi ghen với người đã chết.

– Anh không ghen, nhưng có một cô nhảy vào ghen giùm.

– Cô mới của anh?

– Không, của nàng. Hóa ra chỉ có cô ấy là người thật sự chiếm hết tâm hồn và thể xác nàng. Cô ấy sống trong bóng tối hơn anh đến năm năm. Sau trận đó, cô ta ra đi thật sự, và nàng của anh cũng thất tình thật sự.

– Còn anh?

– Anh chán.

– Chán người nổi tiếng?

– Chán sự giả dối. Đó là lý do anh chọn M. Sau buổi gặp vừa rồi, anh về lục gần hết những tác phẩm của M. ra đọc. Anh thấy M. viết xạo hết. Chỉ có lúc M. ngồi uống rượu và thưởng thức những món ăn của anh gọi mới là giây phút sống thật nhất của M.

Ph. không biết rằng chỉ riêng nhận xét đó cũng đủ khiến Ph. được chín điểm rưỡi trên mười của tôi.

Dưới ánh trăng và sự yên lặng hiếm có trên chiếc cù lao vắng người giữa New York, chúng tôi tung tăng đi bên nhau. Không hôn chặt. Không ôm xiết. Chỉ có lời cầu hôn chờ trả lời của một người đàn ông mới gặp mà tôi thấy yêu đến độ muốn chạy trốn vì cứ sợ mất mình.

Ph. đề nghị.

– Chuyện của anh chán chết. Kể chuyện M. đi.

– Thì đó, bày hết trong truyện, mà anh đã đọc gần hết rồi.

– Nói làm gì những chuyện bịa đặt đó.

– Sao anh biết bịa?

– Qua những gì M. viết, anh thấy M. không biết yêu, M. không biết cả khổ đau và hạnh phúc.

– Nói chung là anh chê tôi viết dở.

– M. chỉ có một chuyện xuất sắc cần phải làm thôi là yêu và nhận lời cầu hôn của anh.

– Giờ thích nghe kể chuyện tình hay cần nghe trả lời?

– Hãy làm bất cứ chuyện gì M. thích.

Chúng tôi ngồi ở trên băng ghế công cộng trên đồi cao nhìn qua New York lấp lánh bên kia dòng nước đen ngòm. Ph. choàng cái áo trên người cho tôi đỡ lạnh vì sương đêm hè. Tay tôi tìm tay Ph.

– Cho nắm một chút để có thêm tự tin mà nói thật.

– Cho cả cuộc đời đó, nắm đi, và cứ nói dối, nếu thích.

– Anh nói đúng, tôi đã không biết yêu, không biết cả khổ đau và hạnh phúc.Trong cái hiện tại này, đây là câu nói thật nhất.

– Có biết là anh đang rất thèm hôn M. không?

– Nếu sau khi hôn, tôi biến mất, anh chọn cái nào?

Ph. im lặng. Có lẽ anh biết tôi nói thật. Anh không thể chọn lựa. Nên từ lúc đó đến khi chia tay, không ai nói thêm câu nào nữa.

Chúng tôi bên nhau như vậy cho đến sáng. Có lúc tôi nằm xuống, đầu gối trên chân Ph. Nhắm mắt và an nhiên ngủ.

Trước khi đi vào giấc ngủ, bỗng trở về trong trí nhớ tôi, những câu thơ thời mới lớn của một người chết trẻ tặng tôi.

Ta tưởng tượng ra em,
Tóc bay mờ vũ trụ.
Nằm ngủ rất tự nhiên,
Giữa một bầy ác thú.
(thơ Du Mùa đông)

Ph. đưa tôi trở về nhà khi trời tờ mờ sáng. Thành phố này không ngủ; đó là sự tương đồng của New York và Sài Gòn. Sài Gòn của Ph. trước khi đi Pháp du học, Sài Gòn của tôi thỉnh thoảng từ tỉnh nhỏ vào lãnh chút nhuận bút nhưng niềm tự hào lớn vì một con bé vô danh chui vào được một tờ báo lớn. Mấy mươi năm sau, xứ lạ quê người, có người vạch mặt rằng tôi bịa hết; rằng tôi bày ra một vai trò, chui vào đó đóng, rồi nhập vai tưởng thật, rồi cứ tưởng cô đơn là phần số của mình cho tới ngày nhắm mắt xuôi tay.

Tôi hẹn Ph. cuối tuần tới sẽ trả lời câu hỏi khó khăn kia. Nếu là tôi bạn sẽ làm gì?

Một cuộc đời gần như chưa biết thế nào là yêu và sống, ngoài những giây phút tưởng là sống và yêu trong tưởng tượng của mình. Bỗng dưng như một giấc mơ đẹp, hoàng tử của mình hiện ra, trễ gần cả nửa thế kỷ. Thật ra chuyện cổ tích thì có cả thế kỷ vẫn là con số quá nhỏ, không là quan trọng. Vấn đề là như tôi đã quyết định từ đầu, tôi phải chạy thôi. Tôi không có thói quen sống với sự thật. Hơn nửa đời người tôi đã quen sống với một tôi khác. Tôi không còn một cái tôi thực như tôi là để sống một đời giản dị chân thật với người tôi yêu.

Tôi phải rời New York. điều đó khiến tôi cảm giác mất mát hơn cả chuyện phải rời xa Ph., người mà tìm mãi mới gặp, dù rằng trong tình cảnh khá trái ngang, tôi chuẩn bị tặng người mộng của mình cho bạn hữu.

Bạn phải biết tôi đã đau đớn như thế nào trước quyết định đó. Như là mình dứt một phần hồn, một phần đời của mình để lại nhân gian. Tôi đổi nghề, đổi nơi sống. Quê nhà không thể về. Quê người cũng không nương náu được. Tôi trôi về một nước thứ ba.

Thỉnh thoảng vọng tới cái hang ổ cuối cùng của tôi, nghe Th. tả về tôi như một thứ yêu tinh, mang Ph. đi giới thiệu cho bạn rồi bỗng tiếc, U-turn! Chụp lại. Kệ Th.

Để tăng chất “ hồ ly” nơi tôi, nhiều cô bạn cũ của tôi góp chuyện vô, rằng Th. không phải là nạn nhân độc nhất của tôi. Họ đồn tôi còn cướp H. của Q., cướp Ng. của Đ., cướp Ch. của S… Họ đồn nữ họa sĩ Sầu Đâu đã mời tôi uống nước để mong tôi cuộn đuôi chồn, trả lại bạn trai, nguồn cảm hứng cho cô trong các sáng tác hiện tại. Họ đồn mỹ nhân M., CEO của một trung tâm media lớn đã đổi cho tôi một cái job thơm ở nước ngoài để tôi buông chàng tài tử có khuôn mặt đàn ông nhất nước cho bà ta. Kệ Q., Đ., S… Kệ Sầu Đâu, và cả một CEO nào đó. Tôi chỉ biết mình sẽ rất hạnh phúc nếu một ngày nghe tin Ph. kiếm được một con yêu tinh khác, và cũng rọi suốt tim gan phèo phổi nó bằng cái nhìn thấu thị của anh.

Nếu Ph. hay ai đó còn quan tâm đến việc viết văn của tôi sẽ thấy những tác phẩm của tôi không còn xuất hiện nữa. Còn mơ mòng về tôi, có lẽ họ sẽ tưởng tượng tôi đang thai nghén một tác phẩm tuyệt vời nào đó.

Bây giờ việc viết hay cho phổ biến tác phẩm với tôi hoàn toàn không quan trọng nữa. Tôi chỉ băn khoăn liệu Ph. có biết rằng sau cái đêm lãng mạn cùng Ph. trên chiếc cù lao hoang vắng đó, khả năng sáng tác, hay nói đúng hơn là khả năng nói dối của tôi đã tắt nguồn cạn kiệt; như các loại Mãng Xà Nữ Vương, Hồ Ly, Hạc Trời, Rắn Xanh, Rắn Trắng… phải trở về kiếp thú, sau khi bị tê liệt khả năng ảo hóa những sự thật trần trụi bởi một cặp kính chiếu yêu.

 

 

alt

 

Tranh: Thắm Nguyễn

 

 

NTMN