Tháng giêng còn lưu giữ rét mướt của mùa đông năm trước. Lá xanh non chồi lộc mới khẽ khàng nở trong sương đêm. Hơi ấm mùa xuân chạm vào vạn vật, tưởng như trời đất say đắm giao tình giữa màu xanh vĩnh hằng của cỏ. Cõi người ta khoan thai nhẹ nhàng đi dạo, tay bắt mặt mừng với tháng giêng. Những biến động, những muộn phiền, những sầu muộn thinh lặng nghỉ an trong quá khứ. Ngày mới, tháng mới, năm mới trao tặng niềm tin, tình yêu, hy vọng cho cuộc đời. Cả vũ hoàn bừng sáng khi muôn vạn hồn hoa tươi nở thành đại ngàn. Ai đó ra đi hay trở về nhà, cũng đều hân hoan đón nhận đồng tiền mừng tuổi mới. Những điều thiêng liêng nhất hiện hữu trong vùng trí tưởng khoác áo màu ngọc bích – màu xanh biếc thiện thủy thiện chung như mùa xuân bất tận đang trải dài khắp cùng trời cuối đất. Thời gian mênh mông, phiêu diêu lãng du tận cuối chân mây. Ai đó mơ màng nhớ những ngày trăng non rét ngọt, nhớ những đêm tháng giêng mưa nhỏ giọt nằm trong mền dạ cảm nhận từng hạt nước bé xíu thấm dần vào da thịt, cảm nhận mùa xuân đến. Ước mơ một bàn tay, che hồn xanh như lá. Ước mơ một mặt trời, soi ấm đời mục xưa. Ước mơ một vườn cây, treo trái tim… sắp rụng.

Tháng giêng khởi đầu với nhiều dự cảm. Tháng giêng thật thong dong nhưng có nhiều vương vấn. Mỗi người tùy theo cảm quan riêng tự chọn cho mình một con đường mới, một hướng đi mới, một cuộc đời mới. Hoài bão và khát vọng như lửa thiêng bùng cháy lên, thôi thúc người ta nhìn về phía trước. Hãy đi để thấy hoài bão và khát vọng không chỉ lẩn khuất trong phương trời viễn mộng, mà là một thực tại hiển nhiên có thể thuộc về mình nếu thật sự dấn thân. Không ai sinh ra đã cầm nắm trong tay mọi thứ. Thành hay bại tùy thuộc vào ý lực và sự kiên định của từng người. Ngàn trùng xa sương khói im lìm kia đang chờ thuyền ra khơi, đi thẳng đến khung trời mơ ước có tự ngày xưa. Biển như dải lụa trắng, như một đường trăng nạm vàng dát ngọc gọi mời lữ khách. Thuyền lướt êm như ru, chiêm bao tiếng ca trù. Chân mây góc bể tụ, tầng không gió vi vu. Đường thiên lý mênh mang hồn cổ tích. Mái hiên nhà lay động gió đông phong. Xa ngái cơn mê đến bờ thánh vọng. Lòng an vui đón nhận muôn hồng ân. Sương nhẹ rớt nằm mơ trên phiến lá. Gió vương thơ hàng cây hát tình ca. Từ kỷ niệm nghe mưa về ký ức. Tiếng dương cầm hò hẹn tình yêu ơi.
“Tháng giêng ngon như cặp môi gần. Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa: Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.” Xuân Diệu vội vàng hay cả nhân gian cũng vội vàng khi biết: “Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua. Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già.” Nên phải cuống quýt vội vàng “Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm. Ta muốn ôm. Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn: Ta muốn riết mây đưa và gió lượn. Ta muốn say cánh bướm với tình yêu. Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều.” Xuân Diệu yêu đắm đuối thương vô bờ nên đã thúc giục sáu bề giác quan tỉnh thức, để cảm nếm hương vị cuộc đời. Hương vị cuộc đời ấy phải chăng chính là những ngày đầu năm của tháng giêng – một tháng giêng ngon như cặp môi gần. Tờ lịch cũ và giòng đời cũ chuyển tiếp sang tờ lịch mới giòng đời mới, theo quy luật thời gian. Vũ trụ đóng lại rồi mở ra trong phút giao thừa theo trật tự có từ thuở xưa. Cõi người ta bâng khuâng, tạm biệt năm cũ đón chào năm mới. Gió mưa xuân hòa quyện với suối reo thác đổ, hợp thành bản giao hưởng tống cựu nghinh tân bất hủ của đất trời. Tình ca thiên nhiên bất tận. Hôm qua đầy sương khói vương, hôm nay nắng ấm con đường. Hôm qua nỗi buồn vô lượng, hôm nay niềm vui ngát hương. Những tháng giêng cứ trôi theo giòng đời. Và non nước, và cây, và cỏ rạng. Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng. Cho no nê thanh sắc của thời tươi.
Tháng giêng đi rồi lại về mang theo nhiều kinh nghiệm. Ở tháng giêng xưa, tôi ngỡ đã đi đến cùng đích của mộng tưởng, đã thực hiện trọn vẹn những điều dự tính. Nhưng trong tháng giêng này, tôi mới biết chuyện cũ mười điều chín chẳng như. Càng thêm tuổi càng có thêm kinh nghiệm, lòng bỗng “vỡ” ra rất nhiều điều mà gia đình và nhà trường không hề dạy, cũng chẳng có sách vở nào ghi chép. Thinh lặng đi tìm, thinh lặng dấn thân, thinh lặng va chạm, tôi nhìn rõ từng góc cạnh cuộc đời, nhìn rõ bản chất của cuộc sống. Không thể nghĩ đời la vie en rose cũng không thể cho rằng đời đen như mõm chó. Tôi cho rằng buồn vui bị trầm trọng hóa đến mức tột cùng hay xem nhẹ như tơ trời…, tất cả đều tùy thuộc bản lãnh và tâm tánh của từng người. Mà người ta chẳng ai giống ai. Ai cũng là một vũ trụ độc lập, ai cũng là lãnh chúa tự cai trị vùng trí tưởng của riêng mình. Khi quan hệ giữa vùng trí tưởng này với vùng trí tưởng khác bị chấn động, đấy là lúc “quan hệ ngoại giao” giữa người với người bị đụng chạm. Nhẹ thì không sao, nặng thì dễ đưa đẩy đến chỗ bất hòa, dễ khiến người ta phải xa cách nhau. Tôi thấy mình cười khi viết tới đây, khi nhớ đến những biến động của nhiều tháng giêng xưa. Cũng may tôi yêu thích sự thanh tĩnh, bình an, hòa hợp, biết xem nhẹ những điều không như ý nguyện, chẳng quan trọng hóa những va chạm không thể tránh khi bước xuống cuộc đời, khi giao tiếp với cả và thiên hạ. Tuy phản ứng mạnh mẽ lúc gặp sự bất bình, nhưng tôi nhanh chóng chế ngự cảm xúc, không tránh né vấn đề, bình thản xếp mọi chuyện đã qua vào một chiếc hộp cất sâu trong đáy sâu nội ngã, không bao giờ mở ra nữa. Nhìn lại những tháng giêng qua, tuy vẫn còn nhiều điều dang dở nhưng tôi vui mừng vì biết tôi luôn nhìn mọi vấn đề bằng thái độ tích cực, phóng khoáng, bằng niềm tin vào sự chân thiện mỹ có trong cõi đời. Thái độ an nhiên tự tại này giúp tôi sống và vui sống trong tháng giêng đã qua, tháng giêng bây giờ, và tháng giêng trong tương lai.
Tôi cảm nhận tháng giêng cưu mang sức mạnh vô hình, đủ tạo thành sức bật cho những ai ngủ quên trong quá khứ, ngủ quên trong những sầu muộn riêng tư hay những sầu muộn chỉ vì đời. Tháng giêng giúp cõi người ta và tôi trưởng thành, tỉnh ngộ, có thêm nghị lực, để biến ước mơ thành hiện thực, để luôn mỉm cười đón chào tháng giêng ngon như một cặp môi gần.
1:23am Thứ Năm ngày 12 tháng 12 năm 2013