Có người triết lý về cái ăn là: “Ăn để mà sống! Chớ sống không phải để mà ăn!”
Người viết xin cực kỳ phản đối cái ý kiến kham khổ, khắc kỷ nầy. Nói như vậy mấy cái nhà hàng nó dẹp tiệm hết hay sao?
Giữa ăn thường thường với ăn ngon thì tui đâu có ‘khờ’ mà hổng chịu ăn ngon chớ?!
Ăn là một nghệ thuật, là một trong tứ khoái… mà lại đứng đầu nữa thì khỏi bàn tới bàn lui bàn xuôi bàn ngược gì hết ráo cũng đủ biết nó quan trọng đến dường nào! Còn thu ăn măng trúc; đông ăn giá… thì kệ mấy ổng!
Khi thấy hai nước cà khịa đánh nhau bà con dân dã mình phán một câu xanh rờn đúng không có chập chờn chút nào là hai nước giành ăn!
Còn ông Kim Chính Ân nghe lời xúi bẩy của mấy ‘lão nguyên soái’ nước Cộng Hòa Dân Chủ Nhân Dân Triều Tiên lôi dượng Jang Song-thaek ra bắn cái bùm thì bà con dân dã mình cũng nói là mấy chả giành ăn.
Đó là giành ăn chuyện lớn… chuyện tỉ Mỹ kim.
Còn chuyện thiết thân hơn là nấu gì ăn gì mỗi ngày của má thằng ‘cu’ trong ngày tư ngày Tết thì không nói chắc bà con cũng biết rồi: thịt mỡ dưa hành. Thấy vậy chớ nó ngon dàng trời mây đi! Nhứt là bánh tét ăn với thịt kho nửa nạc, nửa mỡ vàng rượm. Viết tới đây thôi cũng thấy chảy nước miếng tới rún!
Nhưng ông ‘Chủ’ báo dạy rằng: Phàm viết báo là đề tài phải giống như đồ ăn mới được. Nghĩa là phải mới, phải lạ, phải nóng và phải ngon! Cái chuyện thịt mỡ, dưa hành, câu đối đỏ năm nào cũng có nhưng đề tài xưa rồi. Mấy ông nhà văn ‘quần nát nước’ ông mà viết nữa… nó ngán tới cần cổ! Vì độc giả là thực khách sành ăn… Bài viết phải đạt được mấy cái tiêu chuẩn căn bản nói trên thì độc giả thân mến mới ‘dùng’! Bắt họ ăn món xưa, xào, hâm lại là báo ế, tui với ông ‘mậu lúi’ nhe!
Nghe ông ‘Chủ’ báo nói: người viết vâng lời dạy cao kiến đó; bèn xin viết về đề tài các đế vương xưa nay họ ăn gì? Của ai? Cho độc giả vui vẻ đọc.
Chuyện ăn của hoàng đế Tàu hồi xưa kia là chuyện cơ mật trong cung đình, chuyện bí mật quốc gia không được phép tiết lộ ra ngoài. Tại sao phải giữ bí mật? Vì để dân dã đang đói xanh râu, rã ruột mà nó biết được nó thèm thì tội nghiệp cho Trẫm lắm! Nó quậy là ngai vàng của Trẫm sẽ rung rinh gẫy (mẹ) nó một chưn là Trẫm té!!
Theo sử sách thì Hoàng đế triều Mãn Thanh ăn là phải có: sắc, hương, vị, lượng.
Vua xực phàn không được quyền nói xực mà phải nói là ngự thiện?! Mỗi bữa ăn của hoàng đế xoàng xoàng chỉ khoảng 40 món thôi, 4 loại thức ăn chính, 2 loại cháo (hoặc canh).
Làm từ gà, vịt, lợn, cá và rau củ theo mùa. Mùa nào thức nấy mới ngon! Còn các món sơn hào hải vị, kỳ hoa dị thảo nữa.
Gạo vua xơi giã từ loại lúa đặc biệt, gọi là gạo tiến vua. Ngoài ra, vua còn xực luôn các loại nai, đuôi hươu, gân hươu, tay gấu, heo rừng, xương hổ, yến sào, vi cá, hải sâm…Con gì dưới đất, trên trời, trong rừng, ngoài biển, vua giành, xực ráo!
Bà Từ Hy Thái Hậu ăn mới kinh! Mỗi bữa hơn 100 món! Ngày xực hai lần; mỗi lần tốn khoảng 200 lượng bạc. Vậy một ngày chỉ khoảng xơi thôi… ngân khố hao 400 lượng bạc rồi! Hổng phải ‘bả’ ăn ngày một ngày hai mà ‘bả’ ăn ròng rã năm nầy qua năm nọ thì thử hỏi đất nước Trung Hoa không tàn mạt sao được?!
Có lần bà nổi hứng mời mấy đại sứ mũi lõ nước ngoài dự tiệc bảy ngày bảy đêm. Cho tụi bây ăn tới chết còn không hết! Trong các món ăn đó có món gọi là sâm thử. Thử là con chuột bạch. Ba đời nuôi bằng sâm Cao Ly. Đời ông bà nội chuột, đời ba má chuột rồi đời con. Ăn toàn sâm chớ không có thứ gì khác! Ăn ba đời mới tới bả ăn. (Dân quê mình cũng ăn thịt chuột nhưng chuột đồng chứ không phải chuột cống. Chuột nấu canh chua, xào sả ớt để ăn cơm…Ram, khìa… thêm một xị rượu đế là tới bến… rồi chìm luôn tại bến chớ đã quá thì làm sao mà lết đi đâu cho nổi? Dân ăn chuột có nấu nướng đàng hoàng còn bà Từ Hy Thái Hậu nầy ăn chuột sâm nhưng chuột còn sống. Chuột còn đỏ hỏn đặt trên đĩa, ‘bả’ đưa vô miệng cắn cái bụp. Con chuột kêu chít chít. Mấy ông Đại Sứ mũi lõ nhìn thấy… thiếu điều chết giấc! Vậy mà bả nói: “Nị ăn đi! Ăn đi bổ lắm đó! Chính vì vậy, sáu chục rồi mà ngộ trông giống bốn mươi cái xuân xanh vậy đó! He he!”
Dù ăn tùm lum tà la do mấy thằng khùng xúi bậy nhưng vua sợ chết lắm nha, (giống tui, tui cũng vậy!), nên một món dù ‘quan bếp’ nấu ngon chí tử… Vua cũng ‘quằm’ không quá ba muỗng. Đó là vua Tàu, còn vua Ta, dù nước nhỏ hơn nhưng ăn bạo cũng không kém! Hồi xưa vua nào lên ngôi là cứ sai sứ qua Thiên triều đóng mộc An Nam quốc vương. Hèn thế! Giờ cũng vậy! Nhưng mục ‘ăn’ hả? Tiểu đệ với đại ca ‘đua’!
Triều Nguyễn, Vua Minh Mạng… nội cái đám lăng xăng nấu ăn là từ 50 đến 100 ông, bà… nghĩa là cả một, hai đại đội chỉ lo bếp núc, hầu hạ cho vua ăn thôi?!
Nấu ăn, phạm sơ suất nhỏ như đồ vua kiêng vì dị ứng, như đậu phộng chẳng hạn mà cứ nấu dâng; để tối vua gãi trầy da tróc vảy là bị đưa mông ra cho lính quánh 100 trượng! Làm đồ ăn không sạch là 60 trượng. Quánh kiểu nầy là chết (cha) ‘quan’ đầu bếp?!!
Trong khi đó nấu nhà hàng lỡ có gì thì bị ‘cáo sồ’ nó phạt; nó rút giấy phép rồi thôi! Xui rủi nhứt là có khách hàng bị Tào Tháo rượt đến nỗi phải đi chầu ông bà ông vải thì bảo hiểm nó thường. Mình đóng cửa nhà hàng nầy lấy tên con vợ ra mở nhà hàng khác… rồi ‘phục vụ’ tiếp! Chừng nào có thằng khác trúng độc chết… rồi hẵng hay! Vì làm nhà hàng dù cực trần thân; nhưng một vốn ba bốn lời ai hổng ham!
Còn nấu cho vua ăn, ổng ăn bằng miệng mà mông mình cũng ăn nhưng ‘ăn…đòn’! Thiệt là hổng ham chút nào!
Và cũng theo lịch sử thì vua Gia Long ăn uống giản dị nhứt.
Ông không uống rượu, chỉ ăn ít thịt, cá, cơm rau. Khi vua xơi, vua cũng hổng cho hoàng hậu ngồi cùng bàn! Chắc ‘bả’ hổng chịu vì làm vua mà ăn uống kham khổ quá vậy tâu Bệ Hạ!
Vua Gia Long, Nguyễn Ánh, đi chinh chiến bị Nguyễn Huệ rượt chạy tới chạy lui đã quen nên chắc cũng quen… ăn theo kiểu lính?!
Nhưng cháu chít ông, vua Đồng Khánh thì rất rắc rối! Ăn cơm ngày 3 lần, mỗi bữa có 50 món khác nhau do 50 người đầu bếp phụ trách. Vua ngồi vua ăn thì 5 cung nữ được vua sủng ái, ban cho… được quỳ gối… hầu cơm Đức kim thượng. Hết nói!
Vì quan niệm ăn gì bổ nấy nên vua ‘xơi’ gân nai, bổ dương; hải sâm, bổ âm tráng dương; chim sẻ, tráng dương bổ thận; lươn, thông kinh hoạt lạc; thỏ, ba ba bổ huyết, cường dương…
Chính vì vậy mà Thủ Tướng Ngô Đình Diệm khi trưng cầu dân ý năm 54 đã đề ra khẩu hiệu là ‘bài phong đả thực’. Vì phong kiến và thực dân đều ăn; ăn quá xá! ‘Bài, đả’ là phải quá rồi!
Mà lịch sử cũng cho thấy khi làm Tổng Thống rồi, ông Ngô Đình Diệm cũng ăn uống đạm bạc lắm. Mà chắc vì vậy nên dân chúng miền Nam thời Đệ Nhứt Cộng Hòa mới no đủ.
Rút ra cái kết luận là: lãnh đạo ăn ít; thì dân ăn nhiều. Mà lãnh đạo ăn nhiều là dân ăn cỏ. Như nước Bắc Triều Tiên chẳng hạn.
Còn vua ăn bạo và quan ăn hỗn luôn thì trước sau gì cũng loạn lạc. Trung Quốc và Việt Nam cũng rứa! Chính vì biết vậy nên Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình phải xếp hàng mua bánh bao tại một tiệm ăn ở Bắc Kinh. Ông Tập ghé qua quán ăn Qingfeng nổi tiếng ở Bắc Kinh vào ngày 28.12. 2013, móc túi mình ra, mua bánh bao, một đĩa rau và lòng heo xào để ăn trưa.
Tập tốn hết 21 nhân dân tệ (3.5 USD). Báo chí nhà nước Tàu đánh phèng la ỏm tỏi mà rằng: ông Tập không hề thông báo trước khi đến quán, đứng xếp hàng như dân ngu khu đen, lấy phần mình rồi ra bàn ngồi ăn. Dân Tàu ngạc nhiên há hốc mồm ra, nhìn lom lom… rồi khoái! Vì xưa giờ đâu có thằng cha tai to mặt lớn nào mà làm như vậy đâu!
Tuy nhiên cũng có mấy chú Tào Tháo đa nghi nói: Tập Cận Bình diễn tuồng! Mấy “diễn viên” thực khách trong nhà hàng là cận vệ của ông ta đấy mà. Dám lắm đa! Tàu ‘khựa’ bựa lắm ai tin nó cho được?!
Chuyện ăn uống có vẻ bình dân nầy cũng chưa chắc là ‘Trùm’Trung Quốc có quan tâm sâu sát tới dân ngu khu đen đâu. Đừng có vội mừng mà hụt!
Một số khác cho rằng Tập Cận Bình bắt chước thằng đế quốc Mỹ. Bắt chước Phó Tổng thống Joe Biden và Bộ trưởng Tài chính Jack Lew đi ăn những món ăn dân dã ở Bắc Kinh trong chuyến viếng thăm Trung Quốc mới đây.
Bộ trưởng Jacob Lew ăn hết 109 nhân dân tệ (17.5 USD) trong bữa ăn trưa ngày 20 tháng 3 năm 2013.
Một người Hoa nói rằng hai tay Đế Quốc Mỹ nầy kịch nhưng cũng kèm theo một cú đá giò lái ‘lãnh đạo Đảng ta’ là: “chúng tôi chưa thấy vở kịch nào tương tự ở các vị quan chức Trung Quốc cả?!”
“Các quan chức Trung Quốc nên xem buổi ăn trưa khiêm tốn của các chính khách người Mỹ này là một bài học. Họ bỏ tiền túi ra; trong khi các quan chức Trung Quốc xài hàng chục ngàn nhân dân tệ tiền dân đóng thuế chỉ để ăn bữa trưa”,
Tờ ‘China Daily’ của Trung Quốc ngày 22.12.2012 từng đưa thông tin cho biết các bữa tiệc chiêu đãi quan chức quốc phòng cấp cao nước này sẽ không được phép có những món “sơn hào hải vị” để phòng chống tham nhũng. Nghĩa là sao? Nghĩa là có ăn hối lộ thì cất tiền cho kỹ trong túi áo khỉ của á xẩm ở nhà còn mấy chú đem ra ăn nhậu công khai lộ liễu như thế nầy thì tao cho mầy chết! Ngộ ‘tả’ nị à!
Báo đài nhà nước Trung cộng gần đây, nêu gương ‘người tốt việc tốt’ bằng cách ‘ca’ ông Tập Cận Bình chỉ ăn “bốn món và một chén canh” trong các chuyến vi hành xem dân cho biết sự tình!
Thưa quý độc giả thân mến!
Dù ông Tập có ăn sơn hào hải vị hay ăn ở quán cơm xã hội đi chăng nữa thì người viết cũng không ‘ke’. Chút đỉnh mà xính xái đi. Tốn vài trăm lượng bạc cho một bữa ăn của Chánh vì Vương thì nói thiệt đất nước Tàu cũng không có mạt! Ăn uống tẩm bổ mới có sức mà phục vụ ‘bà xã’ và nhân dân chứ! Phải không? Bắt ông ‘vua’ ăn uống như ‘dân’ mà làm việc nước? Làm việc nước là khổ, là cực lắm đó?!…
Chánh vì Vương, ông ăn gì cũng được (who cares?) xin đừng ăn cướp đất liền: thác Bản Giốc, biển đảo: Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam là OK Salem!

Bảo Huân