Ian Seed là biên tập viên của tạp chí thơ Shadowtrain. Tiểu thuyết, thơ, tác phẩm dịch thuật và những bài viết phê bình văn học của ông đã xuất hiện trên rất nhiều tạp chí, gần đây nhất là trên Great Works, Green Integer Review, Raunchland, Shearman và Stride. Thơ của Ian Seed đã được đem vào tuyển tập Innovative Poetry in English 2005-2006 (Green Integer Books).

Ian Seed
Ian Seed đẩy rất xa tính hư cấu trong những truyện rất ngắn, xa đến độ các chi tiết hoàn toàn phi lý và không thể có trong thực tại; điều thú vị là ông dùng một giọng kể thản nhiên như đây là những điều hiển nhiên, và không lý giải để thuyết phục độc giả về sự xác thực của chúng.
Hai truyện rất ngắn dưới đây tiêu biểu cho yếu tố hư cấu này.
Khi Jane gia nhập công ty của chúng tôi, tất cả chúng tôi – đàn ông cũng như phụ nữ – đều yêu mến cô. Chúng tôi chưa từng thấy một người xinh đẹp đến thế. Tuy nhiên, ngay từ ngày đầu, cô đã giữ khoảng cách với chúng tôi, và vài tháng sau sự ngưỡng mộ của chúng tôi chuyển thành đố kị và bực bội.
Một lần kia, công ty của chúng tôi tổ chức một cuộc đi bộ đường dài dọc theo bờ biển. Trời hôm đó gió lạnh và không ai lảng vảng nơi bãi biển đầy đá cuội. Jane đã bỏ xa chúng tôi. Chúng tôi bắt đầu thì thầm với nhau về sự ngạo mạn của cô. Tiếng nói của chúng tôi càng lúc càng lớn dần theo bước chân.
Bất thình lình cô quay lại nhìn chúng tôi:
“Quý vị không thật sự quan tâm đến tôi đâu. Quý vị chỉ bị ám ảnh bởi gương mặt của tôi. Nhưng gương mặt này không phải là của tôi. Nếu quý vị biết gương mặt thật của tôi, chắc quý vị không dám đến quá gần như thế.”
Cô đưa những móng tay của bàn tay phải lên thái dương bên trái, và bằng một động tác giật chéo rất nhanh, cô lột gương mặt xinh đẹp đó ra. Đàng sau chiếc mặt nạ, chúng tôi có thể thấy một gương mặt hết sức gớm ghiếc và dị dạng.
“Vâng!” cô ta nói, “Đây là gương mặt thật của tôi. Và bây giờ quý vị, tất cả quý vị, hãy đưa tay lên như tôi và lột mặt nạ của quý vị ra…”

Tại biên giới, chúng tôi gặp một vụ rắc rối. Họ đòi tôi trình hộ chiếu để minh chứng sự hợp lệ của các hộ chiếu của vợ và con tôi. Các viên chức biến đi với cái hộ chiếu của tôi và mấy phút sau mới trở lại, vừa kịp lúc chuyến tàu của chúng tôi sắp chuyển bánh. Khi kiểm tra hộ chiếu của mình để xem thử nó đã được đóng dấu chưa, tôi khám phá ra rằng tấm hình trong hộ chiếu của tôi đã được thay bằng tấm hình của một trong những người đàn ông bên ngoài mái hiên của quán rượu đang nâng một cốc bia lên môi. Tấm hình giống như được chụp vội trong một chuyến đi nghỉ mát, có điều là tấm hình đã phai màu như hình của một người mới chết gần đây. Không còn đủ thì giờ để đổi lại, và tôi nghiệm ra rằng tôi vẫn có thể tiếp tục dùng hộ chiếu của tôi – gương mặt quá mờ đến nỗi chẳng ai sẽ biết rằng đó không phải là tôi.
trên tạp chí The Café Irreal, Issue #23.
Trích từ nguồn website tienve.org