Menu Close

Hoa cau

Đinh Thị Như Thúy sinh ngày 16 tháng 9 năm 1965 tại Huế. Tốt nghiệp Đại học Đà Lạt và dạy học tại huyện Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc. Từ năm 2012, chị chuyển về sống ở Đà Nẵng.

Đinh Thị Như Thúy viết hay và đều tay, chị sáng tác thơ và văn xuôi. Truyện của chị có giọng văn đẹp, thường là thể loại truyện rất ngắn, nhiều truyện giọng tâm tình gần với tản văn.

alt

Đinh Thị Như Thúy

Hoa cau

Có một món quà nằm ngay bên lề đường dành cho tôi. Là một buồng hoa cau. Vừa được bẻ ra gần như còn mới nguyên và bị vứt ở đó. Buổi trưa nắng. Tôi đi dạy về. Đã chạy xe qua rồi nhưng hối hả vòng lại. Có vẻ như nó đã bị rơi từ xe máy cày? Hay đã bị ai ném bỏ? Vài hạt nụ hoa đã rụng vì va đập. Nhưng buồng hoa gần như vẫn còn nguyên vẹn. Tôi nhặt lên. Chưa chi đã nghe hương thơm thanh nhẹ mà nồng nàn của nó.

Tôi mang về tỉa gọt phần bẹ rồi cắm vào bình gốm. Những chuỗi hoa xoè ra đầy đặn và đẹp lạ kỳ. Những chuỗi hoa có màu vàng chanh? Không. Gần như màu xanh ngọc. Ở sát bẹ có những trái non vàng nhạt. Một vẻ đẹp đường bệ thanh khiết và lạ lẫm. Thật không dễ để có bình hoa như thế này. Vì mấy ai bẻ nguyên cả một buồng hoa cau để cắm cho đẹp và thơm nhà. Tôi sung sướng nhìn ngắm nó.

Tôi sẽ có gần một tuần để buổi sáng nghe hương thơm tràn ngập và chiều đến thì quét nhà hốt đi những nụ li ti lấm tấm vàng vàng nâu nâu. Thật cảm động. Cho đến lúc rụng và khô hoa cau vẫn thơm nồng nồng ngọt ngọt.

17.5.2013

Trăng non

Mưa nặng hạt. Ngôi nhà đó có tên là Ánh Trăng? Không, hay chỉ là Trăng? Hay là Trăng Non? Mình không nhớ nữa. Chỉ nhớ có ban-công nhìn ra phía biển. Mình thấy mê đi choáng ngợp trước bao nhiêu ánh sáng của những ngọn đèn đường. Ánh đèn vàng dọc theo con phố. Ánh đèn thay đổi màu sắc nhanh trên cầu. Phía xa sau vịnh biển là vòng cong ánh sáng lung linh của dãy đèn đường phố phía bên kia.

Trong đêm mình đã nhiều lần ra đứng ở ban-công này. Có lúc anh theo ra đứng sau lưng. Anh vòng tay ra trước. Thân thể anh chạm sát mình. Những ngón tay âu yếm lần theo da thịt. Mình thấy hạnh phúc. Mình hạnh phúc với ý nghĩ một đêm trọn vẹn. Chúng ta lại có một đêm trọn vẹn bên nhau.

Mình thèm sống trong cảm giác đó. Cảm giác đang rơi. Từ tầng cao này. Nơi ban-công gió lộng. Trong đêm sâu thẳm dịu dàng. Nếu rơi xuống, chiếc váy ngủ mình đang mặc sẽ bồng lên mềm mại như con sứa. Đúng rồi. Mình thèm làm con sứa trong suốt dịu nhuyễn rơi trong làn nước biển mặn chát.

Thành phố về đêm có quá nhiều ánh sáng. Mình thích ánh đèn màu xanh biếc trăng non của hoa tầm xuân. Những ánh sáng xanh luôn làm nên bí ẩn. Anh nói: Cứ như trong truyện Phù thủy xứ OZ. Ơ hay, có thật không? Anh đã đến xứ sở đó đâu? Anh cười: Vậy xứ sở chúng ta đang sống có thật không? Có thật không?

Tiếng cười vang vang nao nức. Có thật không? Có hiện hữu thật không? Trăng Non? Mưa nặng hạt? Ban-công biển? Và những ngón tay đan vào nhau? Và con sứa trong suốt dịu nhuyễn nhẹ nhàng rơi trong làn nước mặn?

alt

Đinh Cường

08.5.2013