1.
Đà Lạt lạnh quá. Anh về đã mấy nay. Mưa hoài nên cứ rúc trong nhà như con cú. Kể chi có em ở đây với anh vài bữa…
Anh gõ trong khung cửa sổ Messenger. Như một rủ rê. Như một hẹn hò mời mọc và cũng như một ước ao. Cô lặng thinh thiệt lâu rồi gõ trở lại bằng một cái mặt cười toe toét. Kể chi… kể chi… đó là cái cách mà anh muốn rủ rê cô làm điều gì đó. Và, lần nào cũng vậy, cô chỉ búng cho anh một cái mặt cười. Cô thấy mình xao xuyến biết chừng nào khi nhận được những thông điệp từ anh, nhưng không biết nói sao cho anh hiểu, đành dùng những cái mặt cười để tỏ vẻ đồng thuận, vậy thôi.
Thật ra, tự lòng cô thích một sự bình lặng, yên ổn. Cô chỉ thích anh mãi mãi là một người mà chỉ riêng cô được “chạm” tới khi ngồi trước màn hình máy tính. Khi cô out, còn để lại chút dư vị ngọt ngào của cuộc trò chuyện. Cô chưa bao giờ thử hình dung ra anh là người như thế nào. Anh già hay trẻ, đẹp trai hay không? Cô chỉ tin rằng, anh là một người đàn ông đáng tin cậy. Thế thôi.
Bao giờ cũng vậy, cô gõ “Anh”… để bắt đầu câu chuyện và luôn cảm thấy tràn ngập tình yêu mến với anh, người bạn chưa bao giờ biết mặt. Đôi lúc, anh hỏi cô có muốn coi hình anh không, có muốn anh share webcam? Cô bảo không. Cõi người quá chật. Cõi mạng cũng không rộng rãi gì hơn. Đây là thế giới ảo. Cô muốn có một nơi để sống hết với thật thà. Cô không muốn đeo thêm một cái mặt nạ nào nữa, khi mà mỗi ngày bước chân xuống phố, cô đã trùm mấy lớp khẩu trang, và chưa kể lúc này lúc khác phải cười với người này và nhăn nhó với người kia – cho hợp cảnh. Anh nói cô có tính cách thật lạ lùng nhưng thú vị. Sự ương bướng trong những cuộc trò chuyện thông minh của cô giống như một chất kích thích khiến anh không dễ gì rời cô ra được.
Nhưng, trưa nay ngồi một mình với ly cà phê quá nửa, đối diện với nick chat của anh, cô chợt nhiên không cầm lòng. Cô gõ: “Nếu chán thì anh có thể đi nơi khác mà. Nhà em ở ngay đây. Khi nào thấy thích, anh về chơi, có duyên thì gặp, bằng vô duyên thì cũng đành chịu!”
2.
Cô quen anh qua blog. Trước giờ, rảnh thì cô đọc sách. Cô lười biếng ngồi trước máy tính. Nhưng rồi, cô phát hiện ra chơi blog cũng thú vị. Đó là nơi để cô cặm cụi sáng tác và chia sẻ. Đó là nơi cô có thể giao lưu với những kẻ lạ người quen trong chừng mực có thể. Thích thì cô chơi lâu hơn, nói chuyện nhiều hơn, không thích thì thôi, không ai rầy rà hay bày tỏ sự mếch lòng vì có người bạn kín tiếng, dè dặt như cô.
Anh tài hoa, cá tính. Không thấy ghi tên thật, địa chỉ. Mà biết làm gì kia chứ. Những gã đàn ông gầy nhẳng hay béo tròn mỗi ngày vây chung quanh cô đã làm cô phát ói bởi những sự thật trần trụi sau lưng cái vẻ lịch-thiệp của họ. Cô chỉ nhận ra, chủ nhân của cái blog này là một người chân thành, hiểu biết. Tế nhị và lịch thiệp. Ngó cái cung cách giao tiếp, cô cảm thấy an lòng. Thường thì cô yên lặng đọc rồi đi, không để lại dấu vết.
Nhưng cô biết ra anh có đọc cô. Anh đọc rất kỹ và comment cho cô một cách lịch sự. Rồi anh xin phép làm quen với cô. Ngay lúc đó, cô cười thầm. Thì ra, anh cũng giống như hàng tỷ người đàn ông khác trên đời, à không, trên nơi chốn này, cứ thấy blog nào của con gái là… nhào vô. Mà cô thì đang dùng một profile hết sức gợi cảm, dù chỉ chụp từ phía sau lưng. Sau những màn làm quen, bày tỏ này, rồi mọi chuyện sẽ đi đến đâu ha? Cô tự tưởng tượng ra một số tình huống rồi cười một mình, thấy mình rảnh quá, vừa lo hão lo huyền vừa hơi… vô duyên.
Nhưng, từ lúc nào đó, anh trở thành người thân thiết của cô. Không chỉ chia sẻ chân thành bằng các comment, anh là người mà cô nghĩ tới đầu tiên mỗi khi có chuyện gì đó cần giúp đỡ, cô cứ ré lên và anh cứ như ông bụt, phẩy tay một cái là xong mọi thứ. Tự nhiên cô thấy mình bé nhỏ và hay khóc nhè, hay “mách lẻo” với anh đủ chuyện.
Cô từng trải qua một tình yêu sóng gió. Người mà cô yêu thương hết lòng thời sinh viên, sau một đêm vui với nhau tự nhiên biến mất không để lại tăm tích. Nhiều người khác đến với cô. Cô cũng thử yêu họ nhưng đều chẳng đi tới đâu. Tất cả chỉ làm trái tim cô tan nát thêm một chút. Giờ cô an phận với công việc. Nhưng quả tình, cô cô đơn lắm.
Anh cũng nói nhiều về mình, về cuộc sống ở cách cô nửa vòng trái đất, với những job chính, phụ, lớn, bé… lấy hầu hết thời gian trong ngày của anh. Nhưng… cũng như cô, anh cô đơn đến mức nhiều lần tự hỏi, giả tỉ như mình chết, có ai biết vì sao mình chết không ta? Cũng như cô, xưa kia anh có người yêu cũng là bạn cùng trường, nhưng vì một lý do chưa tiện nói, anh và người ấy đột ngột xa nhau. Rồi anh lập gia đình, nhưng không thể giữ gìn được cái gia đình đầy hạnh phúc giả tạo, không thể hết lòng với cái người được gọi là vợ đó..
3.
Anh báo sẽ về Việt Nam trong một ngày thật gần, và mong mỏi được gặp cô. Cô vẫn không nhận lời gặp anh, như ba năm qua đã từng từ chối mỗi khi anh đề nghị có một cuộc gặp mặt dù chỉ qua webcam. Cô nói, cô chỉ là một người con gái vui vẻ, cởi mở ở “trên đây” thôi, thật ra cô e ngại mọi giao tiếp với người khác phái. Vả lại, cô không thích thấy mình… vỡ mộng. Anh búng cho cô một đống mặt cười: “Thế em tưởng anh là người thế nào?” Cô cũng gõ cái mặt cười toe, đùa cợt: “Em không tưởng tượng ra được điều gì đâu, nhưng cứ thích tưởng tượng vậy đó. Rủi gặp anh mà anh quá… đẹp trai cũng là một kiểu… vỡ mộng vậy!” Anh đã gần như van nài cô, mong chỉ được gặp một lần thôi. Nhưng cô vẫn bướng bỉnh từ khước.
Tuần trước, anh đi du lịch Đà Lạt với mấy người bạn cũ. Đi chơi nhưng anh không rời chiếc smartphone. Trong những buổi trò chuyện ngắn ngủi, anh cảm thấy cô có vẻ vui nên lại rủ rê cô, không ngờ cô gõ cho anh địa chỉ, nói cô không bao giờ gặp anh mà thách anh tìm ra cô mới hay! Đã vậy thì anh đi. Sợ gì chứ. Ngoài cái háo hức được gặp mặt cô, còn có một lý do khác. Cái tên tỉnh lỵ nơi cô trú ngụ, không hiểu sao lại gợi cho anh nhớ đến một người, nhớ đến những kỷ niệm xưa cũ tưởng đã được mài nhẵn như đá cuội không còn đóng rêu được nữa. Không khí nơi phố nhỏ này xôn xao rộn ràng dường như khác ngày thường. Đó là anh cảm nhận được. Những lộc nõn búp xanh đầy cành. Không gian chốn anh ngồi vừa quen như xưa cũ vừa lạ lẫm như thể ở một thế giới khác. Giọng hát Thái Thanh mênh mang trôi bảng lảng trong sân khiến anh nhớ người cũ đến thắt lòng. Như thể, anh đến nơi này, vì người ấy, không phải vì cô gái mà anh tình cờ quen biết trên mạng.
Cô chủ quán tò mò nhìn anh: Hình như anh mới đến nơi này lần đầu thì phải? Anh nhìn thẳng vào đôi mắt có ánh nhìn ngồ ngộ của cô chủ quán mà cười. Chính xác. Dường như anh có nhìn thấy ánh mắt này ở đâu đó… Cái quán này đúng là nơi anh mới tới. Nhưng cái tên quán sao mà cứ gợi nhớ những hồi ức vụn vằn…
Không dừng được, anh buột miệng hỏi thăm về cô, người con gái anh thương nhớ khơi khơi mấy năm nay. Cô chủ quán có vẻ rất vui: “Anh biết Thụy? Nhỏ em bà con tôi đó. Nó ở đây với tôi, nhưng đi làm mất rồi. Sao anh tới chơi mà không báo trước? Mà cũng không sao. Trời trưa rồi, chắc nó về tới bây giờ. Nghe anh nói vậy chắc hai người quen nhau trên mạng quá! Tôi thấy tối ngày nó rảnh là cắm đầu vô máy tính… haiza…”
Thụy? Một cái tên mà cả đời anh không quên được.

Thắm Nguyễn