Menu Close

Tình bạn thời lưu lạc!

Thưa quý độc giả thân mến!

Người Việt mình ngày xưa vì lý do nào đó phải tha hương tình cờ gặp bạn cũ thường hay nói: “Cửu hạn phùng cam vũ; Tha hương ngộ cố tri.” diễn Nôm là: “Nắng hạn lâu ngày gặp mưa nhuần; Nơi xứ người gặp được bạn cũ!” Gặp như vậy là khoái, là đã lắm! Nhưng lại có ông còn muốn khoái hơn nữa, muốn đã hơn nữa nên tự động biên tập thơ của người ta thành ra thơ của mình bằng cách thêm vào hai chữ ‘Thập niên’ vào câu một, thành “Thập niên cửu hạn phùng cam vũ”. Mười năm hạn hán, mưa không có một hột mà bất ngờ được trận mưa rào, ào ào ướt như chuột lột. Quá khoái! Rồi thêm hai chữ ‘Thiên Lý’ vào câu hai thành “Thiên lý tha hương ngộ cố tri” Ngàn dặm xa quê gặp bạn xưa! Nhứt là gặp lại thằng bạn nầy khoái nhậu, khoái nói dóc như mình thì tình bạn cố tri nầy quý như đồ cổ đời Khang Hy, đời Càn Long gì đó… ai mua (trả được giá) tui cũng không bán dù có nghèo mạt rệp đi chăng nữa!

Nhưng ông bạn trong câu chuyện dưới đây, không phải là người cùng quê Hốc Bà Tó với tui đâu. Chẳng qua là trời xui đất khiến ta gặp nhau nơi đất khách quê người xa ngàn dặm!

Chuyện rằng tui mướn được cái ‘flat’ trong một chung cư của chánh phủ, cao tới hai mươi tầng, mà tui ở tầng 10. Một hôm đi làm về, bước vô thang máy với một ông da vàng, mũi tẹt, cũng đẹt ngắt như tui nhưng có mang mắt kiếng! Hổng biết ổng là người Tàu, người Nam Dương, người Đông Timor, người Cam Bốt hay người Lào? Cả hai cùng bấm số 10! Cái thang máy re re chạy lên, dừng lại rồi mà cửa nó không chịu mở. Ổng buột miệng xài giấy năm trăm. “Mình mắc kẹt trong nầy rồi má bầy trẻ ơi!” Tui ra vẻ thầy đời; đừng có lo để tui kêu cứu. Bấm cái nút khẩn cấp trong thang máy nối với người em xứ Úc ở đầu dây.”Help! Help! Stuck! Stuck!” (Giúp! Giúp! Kẹt! Kẹt!). Dạ tiếng Anh trong túi có nhiêu đó, tui móc ra xài hết.

Em õng ẹo rằng: “Cool down! Technician’s on the way!” Hai đứa sợ đổ mồ hôi hột, lạnh run chưn cẳng! Gần nửa tiếng đồng hồ sau, ông thợ sửa thang máy mới lù lù vác cái bản mặt tới. Khi ra khỏi thang máy anh bạn mới quen lại là hàng xóm sát vách tui chớ có đâu xa, mà hơn tuần nay dọn vô tui đâu có biết.

Ảnh khen: “Anh nói tiếng Anh giỏi quá xá! Úc nghe, nó hiểu liền!” Quen cái thói khoe khoang, tui nổ luôn. Hồi xưa tui học hết lớp 12 của Hội Việt Mỹ ở 55 Mạc Đĩnh Chi Sài Gòn đó nha. “Vậy sao?” Anh hỏi: “Mà Hội Việt Mỹ bộ có nuôi ‘heo’ nữa hay sao mà tui nghe anh nói “Heo! Heo (Help)” vậy!” Tui biết thằng cha mới quen nầy xỏ ngọt tui đây!

Cuối tuần, thấy giỡn mặt như vậy là quá đáng, chắc lòng ăn năn hối hận, nên ảnh có mời tui bước qua căn ‘flat’ của ảnh nhậu chơi! Ảnh ở một mình. Trong phòng khách, có cái máy vi tính và một loạt sách trên kệ, đa phần là sách tra cứu bằng tiếng Anh không hè!
Mới biết ảnh qua đây đi dạy đâu chừng chục năm, về hưu, nhà ảnh mua đã trả hết nợ ngân hàng, ảnh cho mấy đứa con, xin mướn nhà chánh phủ nhưng trả theo giá thị trường, ở một mình cho khỏi bận bịu con cái; vì tụi nó còn phải lo cho vợ con nó nữa chớ!

Dạ xin hỏi (lúc nầy tui cũng hơi ê càng rồi!) ở Việt Nam anh dạy môn gì? Dà! Tui dạy tiếng Anh! Vậy mà trời đất quỷ thần ơi! Tui dám vác cái rìu tính múa qua mắt thợ. Cho đáng đời mầy nha! Thằng hay nổ sảng!

Rồi biết thêm thời gian rảnh rỗi, nhàn tản, anh hay viết bài bình luận đăng báo, mà toàn đăng trang nhứt. Từ chuyện Trung Đông, Do Thái, Palestine,  Iran, Iraq, Libya… tới chuyện Huê Kỳ và Anh Cát Lợi… Nghĩa là chuyện ta bà thế giới; chuyện tào lao nào cũng có ảnh hết trơn!

Thưa quý độc giả thân mến!

Người viết có tánh tốt là thấy ai có vẻ thua kém hơn mình là vác đại liên M60 ra nổ cho nó sợ chơi. Còn thấy ai tài giỏi hơn mình thì ngậm ống đu đủ phóng xuống sông, chém vè mất tiêu..

Thứ Bảy vừa rồi, trưa quánh một giấc quá xá, giựt mình thức dậy là bóng đã xế tà. Rồi nghe bên nhà anh Giáo hình như có tiếng ồn ào như gây lộn, chén bát kêu loảng xoảng. Tò mò dỏng cái lỗ tai để lắng nghe! Gì vậy ta?

Thì: “Thế gian tình là gì?” Rồi tiếng khóc thút thít của người con gái: “Thiếp đang mang trong mình cốt nhục của chàng!”.

Trời đất ơi! Té ra thấy đạo mạo như vậy mà ông thần nầy không nên nết; dám dụ dỗ gái tơ làm cho con người ta có bầu bì như vậy… Rồi sau đó có tiếng ạch đụi! “Ngươi đã tuyệt tình, cũng đừng trách ta bất nghĩa! Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi”.

Trời đất ơi! Họ tính giết nhau đây! Sợ án mạng, sợ có người chết sẽ thành ma ở sát phòng mình nên người viết đập cửa, tính nhào vô can gián, chuyện đâu còn có đó… trước khi quá muộn!

Cửa mở ra! “A! Anh vào… vào đi!” Bước vào phòng khách, tiếng nói từ chiếc ti- vi vọng ra: “Nghe danh các hạ đã lâu, nay mới có dịp diện kiến!”

Trái với những điều tưởng tượng như tưởng voi của tui, té ra là ảnh đang xem phim cổ trang Hàn quốc có chuyển âm tiếng Việt. Ảnh không ngồi xem một mình mà có một ông Úc, tên Johnny, cũng trạc tuổi ảnh, chăm chú ngồi xem. Giới thiệu hai bên xong xuôi, ảnh xin phép xách xe chạy đi chợ mua ít mồi về lai rai nhân dịp có tới hai người bạn đến chơi cùng một lúc!

Thưa quý độc giả thân mến!

Nhậu mà bạn hiền đòi để tự ên mình đi mua bia và mua mồi thì người viết không bao giờ dám phản đối hết trơn!

Tiệc nhậu vui hết biết luôn. Johnny là dân có học, trí thức, hài hước nhưng không màu mè ra vẻ ta đây… Ổng ráng nói tiếng Anh chầm chậm để mình theo. Còn cái gì mình không hiểu ‘what? what?’ thì anh giáo hàng xóm nầy nhảy vô phụ đề Việt Ngữ. Ba đứa tán láo sôi nổi về tình bạn mà Tây gọi là ‘friendship’! Johnny định nghĩa như thế nầy: “Tình bạn như cái nịt ngực, ở gần trái tim và luôn sẵn sàng nâng lên khi của bạn bị xệ xuống!” “Ê! Cái nầy là dành cho hai người bạn nhưng khác phái nha. Một trai một gái chớ phải không?”

Johnny gật đầu: “Anh quả là thông minh! Đúng vậy!” Bạn cùng phái với nhau ở Úc cũng có hà rầm nhưng đi chơi ngoài đường đừng có nắm tay nhau, như mấy thằng Ấn Độ hay làm. Úc thấy, nó sẽ nghi ngờ giới tính tình dục của đôi ta?!

Thưa quý độc giả thân mến!

Người viết xin khoe là một người rất tò mò và ham học… hỏi. Nhân có bạn Johnny ở đây; bèn làm một cuộc phỏng vấn nho nhỏ: “Tui nghe Úc hay nói: “Lady First!” mà không hiểu nó nghĩa làm sao?” Thì Johnny cắt nghĩa rằng:  “Mấy thằng Úc nầy cái gì cũng ‘Lady First!’ Ra vẻ ta đây là dân tộc văn minh, tôn trọng người phụ nữ; nhưng sự thực không phải vậy đâu! Đứng xếp hàng vô quán nhậu bao giờ nó cũng để cho em đứng trước mặt. Bồ biết chi hông? Để nó nhìn cái ‘mông’ em cho đã đó mà! Chớ lịch sự cái gì!”

Chu choa! Trộm nghe có người hay tự hào là người Tràng An, thanh lịch thủ đô Hà Nội, ngàn năm văn hiến! Hay là cố đô Huế, sông Hương núi Ngự mà tay Úc,  Kangaroo nầy, lại thuộc băng tần khác, không tự hào mà dám tự trào quê mình chớ!

Johnny còn kể thêm một câu chuyện về tình bạn của Úc như vầy: “Con gấu tiến tới hai người bạn đang cắm trại trong rừng. Johnny tuột giày, tụt vớ. Tony hỏi làm gì vậy mầy đâu có chạy nhanh hơn con gấu? Đâu cần chạy nhanh hơn con gấu chỉ cần chạy nhanh hơn bồ mà thôi! Hi hi!” Tình bạn lựu đạn như vậy đó!

“Người Việt tụi tui không hề bỏ bạn như vậy đâu; từng cắt máu ăn thề mà. Không bao giờ để người bạn thân nhứt của mình làm chuyện gì ngu ngốc một mình hết trơn: Bạn khóc! Tôi khóc! Bạn cười! Tui cười! Bạn nhảy cầu tự vận… tui sẽ nhớ bạn biết bao nhiêu!” Ngu sao mà nhảy theo nó chớ?!

“Bạn đang vui hãy gọi cho tui. Bạn đang buồn hãy gởi tin nhắn cho tui. Nhưng lúc bạn đang cần tiền thì hãy nhớ số điện thoại nầy không còn hiện hữu nữa nha!”

Bạn của Johnny tên Tony cũng vui! Có lần đi pub nhậu, nó phải ra ngoài hút thuốc một chút rồi trở vô nhậu tiếp. Cẩn thận, Tony viết một hàng chữ, lót dưới ly rượu đang uống dở dang của mình: “Tao đã phun nước miếng vào ly rượu nầy rồi!” Khi nó trở vào, thì có câu y hệt của ai đó. “Tao cũng vậy!”

Rồi chủ quán rượu khóa cửa về nhà lúc 2 giờ khuya, đi ngủ. Mới leo lên giường nằm thì chuông điện thoại reo inh ỏi. Phía bên kia đầu dây hỏi: “Ngày mai mấy giờ quán ông mở cửa?” Làm việc cả ngày mệt mỏi, ông dằn mạnh cái điện thoại xuống, không thèm trả lời. “Thiệt là cái thằng khùng!” Vài phút sau điện thoại lại kêu inh ỏi cũng cái thằng cà chớn hồi nãy: “Ngày mai mấy giờ quán ông mở cửa?” “Nè cái thằng hâm hâm kia! Khuya lơ khuya lắc mà mầy cứ gọi hỏi ngày mai mấy giờ quán tao mở cửa hoài! Tao sẽ không cho một tay tửng tửng như nhà ngươi bước vô quán của ta đâu.” “Ông chủ ơi! Tui đâu có muốn bước vô… Tui chỉ muốn bước ra  thôi!”

Một hôm hai đứa rủ nhau đi săn, về nhà, nó nói với con vợ nó rằng: “Tháng nầy khỏi mua thịt ăn!” Con vợ tưởng bở, hỏi:“Anh bắn được con nai hả?” “Đâu bắn được con nào, nản quá… anh ghé quán, nhậu… sạch bách hết tiền chợ tháng nầy rồi!”

Rồi tuần rồi tui gọi điện thoại mà không gặp, gặp con vợ nó!  “Nè! bạn Johnny của tui gọi có chuyện gì vậy?” “Ảnh nhờ em nói lại với anh rằng ngày mai không có đi săn nai. Tại sao không? Vì quán rượu đóng cửa để tân trang lại!”

Khi quán rượu mở cửa lại, Tony quày quả lại gặp bạn hiền bấy lâu bóng chim tăm cá, gọi một ly whisky. Uống xong, lại giở bóp ra nhìn, rồi kêu một ly whisky nữa. Rồi lại giở bóp ra nhìn. Hết ly thứ ba trình tự cũng diễn ra y như vậy. Người bồi bàn tò mò hỏi: “Mỗi lần xong một ly, ông lại giở bóp ra nhìn. Đã 3 ly rồi! Dám tò mò hỏi ông trong bóp có gì bộ ông sợ không có đủ tiền trả hả?” “Tiền, tui có thiếu gì. Chẳng qua là trong bóp có hình con vợ tui! Lúc tui giở ra nhìn mà thấy em yêu chuyển thành em xinh đẹp… là đủ ‘đô’ rồi… tui sẽ đi về nhà!”

Thưa quý độc giả thân mến!

Người viết xin trân trọng kết luận: Johnny và Tony là hai thằng Úc rất thông minh, là bạn của người viết thời lưu lạc. Lâu lắm, gần 20 năm quê người, mình may mắn lắm mới gặp được nhau!

Bữa tiệc là một bài học Anh Ngữ rất đáng đồng tiền bát gạo mà mình không phải tốn cắc nào. Nên trước khi ra về, người viết nói với anh giáo rằng “Lúc nào Johnny có ghé nhậu nữa anh nhớ kêu tui ví nhe anh!”

alt

Bảo Huân

DXT – melbourne