Menu Close

Thơ Nguyễn Quang Tấn

Nguyễn Quang Tấn sinh năm 1949, ở miền Bắc, ông theo gia đình di cư vào Nam khi còn thơ ấu, lang bạt nhiều nơi, hiện sống và làm việc ở Sài Gòn. Đời sống lặng lẽ, ông làm thơ, viết văn và viết ca khúc từ khi còn rất trẻ. Những bài thơ của ông được đặt chung một tên là Dạo khúc và đánh số từng bài, có lần được nhóm Văn Học Nghệ Thuật Liên Mạng in một tập mỏng tại Mỹ.

6 bài dạo khúc

Dạo khúc 21

Buổi trình diễn của chúng tôi đến đây là kết thúc
Xin quí vị tha thứ những gì không vẹn toàn
Cô ca sĩ luống tuổi hát sai một nhịp – từ lúc thanh xuân
Người nhạc công vụng dại
Chẳng biết làm gì để chắp nối…
Đứt rời – một sợi dây đàn…
Vở bi kịch không làm ai khóc
Và nước mắt người hề
Nhìn hàng ghế trống trơn.

Dạo khúc 23

vì có lần không tin vào ơn cứu chuộc
chó hoang không tin vào vận may từ bãi rác khuya
vì bên ngoài cánh cửa khép vào vĩnh viễn
gió buốt xương
thổi tắt ngọn đèn

alt

Nguyễn Quang Tấn PHOTO THẬN NHIÊN

Dạo khúc 24

Từ cửa sổ nhìn ra nghĩa trang
Tôi tin xác loài người ngày sau sống lại
Kể cả những người đàn bà quên trang điểm trước giờ hấp hối
Hay những thai nhi – chưa sinh ra – đã lìa đời.
Tôi tin xác loài người ngày sau sống lại
Kể cả những tình nhân chết đêm vượt biển
Xác đàn ông nằm im dưới đáy
Xác đàn bà chẳng biết trôi đâu
Ngày sau sống lại – sẽ tìm nhau.

Dạo khúc 105

Lũ ếch nhái trong cơn khát khôn cùng giương mắt nhìn những vì sao đêm
Van lạy cơn mưa về tưng bừng dạ hội.
– Đấy là đêm khô hạn ngoài đầm lầy.
Không ai cho áo giấy, ma rét run ngồi trên bờ cỏ
Ma không hát, ma chỉ gọi đò. Con đò không mái chèo trôi như trôi trong mộng.
– Đấy là đêm gió thổi lạnh bờ sông.
Miếng ăn cuối cùng, tiếng thét cuối cùng, tình yêu cuối cùng, ai là tử tội…
– Đấy là đêm sau hết trong hồn người.

Dạo khúc 114

Con thú tôi nuôi quá đỗi gầy gò
Tôi nuôi bằng nắng đồng khô
Bằng những đêm mưa – xoá ngọn núi xa
Ướt đêm tiều tụy
Thú vẫn gầy gò.
Bây giờ thú đã đi xa.

Dạo khúc 117

Trong khoảng thời gian sẩy chân ngã từ tầng lầu thứ 17 xuống mặt đường
tôi đã tự do vui chơi, tự do múa hát, tự do khóc cười, đã bị người xiềng xích
giam cầm trong đói khát trong tù đày.
Cũng khoảng thời gian ấy…
Tôi đã yêu với vô vàn đắm say…
Trong khoảng thời gian viên đạn bay ra từ nòng súng xuyên thủng trái tim
Tôi đã ươm hạt, đã trồng cây, ngóng đợi mùa gặt hái. Tôi đã đi qua thành phố của những người không câm nhưng chẳng bao giờ nói. Những người già há miệng khóc to như trẻ nhỏ, và trẻ nhỏ chưa biết đi đã biết ngậm ngùi…
Cũng khoảng thời gian ấy
Tôi đã yêu và còn mãi yêu hoài…

alt

 

NQT