Menu Close

Thơ Đinh Thị Như Thúy

Đinh Thị Như Thúy sinh ngày 16 tháng 9 năm 1965 tại Huế. Tốt nghiệp Đại học Đà Lạt và dạy học tại huyện Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc. Từ năm 2012, chị chuyển về sống ở Đà Nẵng. Đinh Thị Như Thúy viết đều tay, chị sáng tác thơ và văn xuôi.  Thơ của Đinh Thị Như Thúy thường là thơ tự do, ngôn ngữ trong sáng, tình ý tinh tế, đằm thắm, dịu dàng như những lời tâm tình.

alt

Cho tháng ngày chúng ta đã chọn

Em muốn nhắc nhớ. Muốn gợi lại. Để tất cả sống động quanh em. Tình yêu kỳ lạ này. Có bao nhiêu người sẽ như chúng ta? Không. Chắc chắn không thể. Họ sẽ yêu nhau theo cách khác. Bởi chúng ta là duy nhất. Không trùng lắp.
 
Em nghe anh. Và hiểu anh nghĩ gì. Sống với nhau. Đó là cảm giác rất thực. Hơi thở anh và em. Những thì thầm chuyện trò đứt quãng. Những đêm dài. Những chiều. Và những ban mai sương sớm. Chúng ta nghĩ về nhau. Chúng ta bên nhau. Cảm nhận làn da và tiếng máu chảy.
 
Từ hôm đó em thấy em đủ đầy. Em quên cảm giác bất an. Em biết vắng mặt không có nghĩa là không có. Cảm giác yên bình đã ngày càng vững vàng dầy dặn lên. Em biết anh đã yêu em thật lòng. Em biết và cảm tạ anh. Cảm tạ cuộc đời này. Em cũng vậy. Anh. Em thuộc về anh. Như thuộc về một ký ức xa xưa mà bền bỉ.
 
Đêm qua em lại mơ thấy anh. Anh rạng rỡ và luôn đi bên em. Anh choàng tay qua hông em. Âu yếm. Thân thiết. Gần gũi.
 
Anh đã nghĩ về em. Đúng không? Anh đã đi tìm. Và đã đến được bên em khi thân xác anh còn trong giấc ngủ. Em thật hạnh phúc vì điều đó.
 
Chỉ riêng điều đó thôi. Là ngày mới đã đến với em thật dịu dàng.

Trong những lời yêu thương

Bình minh. Nắng dâng ngập đôi vai. Gió đẩy tóc dập dềnh. Cứ ngồi ngoan thế. Đừng trốn chạy cảm giác.
 
Là đôi môi lướt dọc thân thể? Ồ không. Vẫn là gió. Đã luồn qua cổ áo và đang vùng vẫy muốn thoát ra.
 
Kể từ lúc đó. Thơ đã được sinh ra. Thơ sinh ra từ bàn tay anh. Dưới bàn tay âu yếm đó. Anh làm nên thơ với những đường lượn mịn màng.
 
Để chạm vào chúng ta –
Hạnh phúc.
 
Những ngón tay. Cả bàn tay. Cả đôi tay ôm ghì siết chặt. Để cảm động choáng ngợp. Rồi tê cứng ngộp thở. Đau đớn. Như thể bị cầm tù.
 
Trong mưa. Trong bóng chiều chập choạng. Trong mùa thiết mộc lan. Trong hoảng loạn. Trong tiếng xe máy cày. Trong tổ chim.
 
Trong những lời yêu thương anh nói.

mùa vỡ

tháng bảy mùa ngâu không mưa ngâu
phố phố khô giòn vỡ
tôi hốt từng bụm mảnh trên tay
ngón ngón bầm máu chảy
 
một tối thủy tinh rơi
một tối sành sứ rơi
một tối chiếc gương soi rơi
mặt tôi ngàn mảnh vụn
 
những âm thanh khô
mỗi tối rớt trên sàn
những ngọn gió khô
mỗi trưa rớt tràn da thịt
những chờ đợi
mãi rớt vào đường phố khô ngùn ngụt
chiếc áo tôi mặc vỡ khô trong tái nhợt
tôi hốt linh hồn tôi khô vỡ vụn
 
hoang mang
chẳng biết chôn cất vào đâu
 
tháng bảy mùa ngâu không mưa ngâu bay
dường nghe
những biến động
bắt đầu lớn dậy

Có thể là bình yên…

Sát lề đường là cây gai mắc cỡ. Vào sâu chút nữa là những cỏ đuôi chồn. Cẩn thận! Chúng có những con bọ trong mỗi mắt hoa. Chen giữa cỏ đuôi chồn tím sẫm là màu trắng và vẻ thanh tú của những cành bọt biển.
 
Khát những trong sạch. Vườn uống cạn lá nõn. Những nõn búp đẫm hơi sương buốt. Mặt đất khẽ rung như lồng ngực người xao động.
 
Một vòng quay thu dần. Một vòng nhỏ nữa. Như nhị hoa.
 
Một niềm tin. Đặt phía chân trời xa ngái.

alt