Menu Close

Thơ Pháp Hoan

Chùm thơ cho tự do

5 bài thơ dưới đây trên website văn chương Tiền Vệ. Tác giả Pháp Hoan là một cái tên mới, ít ai từng thấy xuất hiện ở đâu, đây là lần đầu góp bài trên văn đàn. Những bài thơ theo thể tự do, viết về đề tài TỰ DO, rực lửa trong cảm xúc và sắc bén trong ý tưởng. Theo chủ biên Hoàng Ngọc-Tuấn thì Pháp Hoan rất trẻ, và đang là một tăng sinh, ở Châu Âu.

Theo nhận định của giới văn chương trên mạng thì đây là một giọng thơ mới, đáng kỳ vọng.

Đáp ứng
 
Khát
cầu xin một bát nước
chúng mang cho ta một bát máu tươi
 
Đói
cầu xin một nắm cơm
chúng ném vào mặt ta một nắm đá
 
Lang thang
cầu xin một nơi trú ẩn
chúng xây cho ta những dãy ngục vững chắc
 
Sống
đòi hỏi chút Tự Do
chúng cho ta một viên đạn chì ngay vào giữa trán

Để nói
 
để nói nửa sự thật
ta cần nuốt trôi nửa phiến đá
và phải biết chắc rằng nó sẽ không làm ta rách cuống họng
 
để nói trọn sự thật
ta cần đối mặt với cả bầy đàn chó sói
và phải biết chắc là ta không đi một mình dưới trăng
 
để sống với sự thật
ta cần phải giữ thăng bằng
trên cây cầu Tự Do
bắc ngang qua vực thẳm vô hình của sự sợ hãi

Tự Do
 
Có những kẻ khoác lác về Tự Do
cho nó là đứa trẻ có thể ẵm trong tay
là chiếc giày có thể xỏ chân vào
là sợi dây thắt chặt một chiếc cổ
là con dao bén làm thịt một thiên tài
 
Tự Do là con chó không đuôi
hay đúng hơn cái đuôi đã bị cướp mất?
Tự Do là thanh sắt trong hỏa ngục
hỏa ngục của hờn căm?
 
Có những kẻ cho Tự Do là đôi tay vấy máu
là con mắt nghiêng nhìn bóng hình sự thật
là con chữ sai khiến một dòng sông
là cánh đồng sinh ra tên đồ tể
là thiên thần hiện ra trong ngày tận thế
là kẻ thù của tuyệt vọng và bất công
là chúa tể của công minh và ánh sáng
 
Đừng nói về Tự Do
hãy im đi nếu có thể
nó là cái vỏ của công lý
là cơn ác mộng của lý trí
trong đất nước điêu linh
nó là tình yêu
là hy vọng
và là ngôi sao
chìm trong biển máu

Rồi sẽ đến một ngày
 
Người vợ quên đi người chồng đã mất, bà chỉ còn nhớ đến nước mắt
kẻ cắp quên đi cách người ta làm nhục, hắn chỉ còn cơn giận sôi sục
người già quên đi chiến tranh, họ chỉ còn nghèo đói
đàn bà quên đi thời thanh xuân, họ chỉ còn cái bóng quạnh hiu
 
Trẻ con quên đi dòng sông, chúng chỉ còn nỗi hoài mong
người chết quên đi cuộc sống, họ chỉ còn lại trong trí nhớ
triết gia quên đi câu hỏi, ông chỉ còn lại một mình với ngọn đèn chong
thi sĩ quên đi bài thơ, hắn chỉ còn nhịp điệu thổn thức trong lòng
 
Đất nước quên đi Tự Do, nó chỉ còn cái chết
và sự hủy diệt đang âm thầm từng bước đi lên

Đâu đó trên bản đồ của lương tâm
 
Đâu đó trên bản đồ của lương tâm
Một vùng đất đã từng là chốn nương thân
Một vùng đất đã từng làm ta khổ đau cùng tận
 
Đâu đó trên bản đồ của lương tâm
Một vùng đất bé nhỏ xanh tươi uốn lượn
 
Đó là sự chuyển động nhịp nhàng của những dối trá thường nhiên
Là chiếc lưỡi cứng cong vòng không thốt lên được sự thật
Là sự co mình chịu đựng từ những ký ức đớn đau
 
Là vết nứt muôn đời giữa Đông và Tây
Ánh sáng và bóng tối
Đam mê và tội lỗi
 
Là vết sẹo chưa lành giữa biển cả và đất liền
Giữa con người và con người
Hòa bình và chiến tranh
Tình yêu và thù hận
 
Là gánh nặng của bao thế hệ tìm kiếm Tự Do
Một thứ Tự Do
Còn xanh hơn cả cỏ trên nấm mồ của họ

alt

Đinh Cường

Pháp Hoan