Thưa quý bạn đọc thân mến!
Việt Nam mình, hồi xưa, gọi là Ông Già Noel! Sau mất nước, lưu lạc quê người, đa phần chúng ta đến tạm dung ở những đất nước nói tiếng Anh như Mỹ, Canada, Úc… thì họ không gọi là Ông Già Noel mà gọi là Santa Claus!
Cùng với truyền thống mùa Giáng Sinh hằng năm, nửa đêm 24 rạng ngày 25 Tháng Chạp, Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá nơi máng lừa là hình ảnh Ông Già Noel mặc bộ quần áo màu đỏ viền trắng, dây thắt lưng bằng da màu đen, đội chiếc nón đỏ, chòm râu dài, bạc trắng. Tiếng cười bất hủ “Ho Ho” ngồi bên cạnh cây thông Noel hay trên chiếc xe trượt tuyết ‘Jingo Bells’, kéo bởi chín con tuần lộc, bay vút trong không gian, tuyết rơi trắng trời lã chã!
(Nhưng tại sao là Ông Già Noel mà hổng phải là Bà Già Noel? Thì có người cắt nghĩa rằng: Phụ nữ nhứt quyết không chịu đóng cái vai nầy đâu… Vì mỗi năm cứ mặc lại cái thời trang năm cũ…. ai mà chịu cho được chớ! Phụ nữ là phái đẹp, mà phái đẹp là phải ăn diện theo thời trang, theo mốt, năm nầy năm khác… Còn vẫn như cũ! Thôi để mấy ổng làm đi! Hi hi)
Rồi cũng theo huyền thoại Ông Già Noel nầy người ta chia đời người ra làm ba giai đoạn. “Một: Tin! Hai: Không Tin! và Ba: Chính mình là Ông Già Noel!”
Giai đoạn một: ”Tin có Ông Già Noel” Trẻ thơ đều tin chắc mẻm như thế; nên đến mùa Giáng Sinh, ông nhận được rất nhiều thư của con nít toàn thế giới gởi đến để xin quà.
Và cũng theo truyền thuyết, Ông Già Noel ở Bắc Cực, đêm Giáng Sinh, như mọi năm, ông lại bắt đầu cuộc hành trình chu du toàn thế giới mang đồ chơi cho các thiếu nhi ngoan. Còn đứa nào hổng ngoan là khỏi. Nên có đứa hối rằng: “Ông Già Noel ơi! Con đang ngoan lắm nhưng sợ kéo dài hổng được lâu… Nên xin ông năm nay đến sơm sớm dùm một chút được không?”
Mới đây, tờ Thời Báo Ái Nhĩ Lan có công bố một bức thơ viết năm 1911 của một bé gái lúc đó lên 10 tuổi, tên là Hannah Howard, sống ở thành phố Dublin, Northern Ireland, gởi những điều ước của em đến Santa Claus. Bức thơ được giấu trong lò sưởi hơn một trăm năm!
(Mà tại sao lại là lò sưởi mà không phải là nơi khác? Cũng theo truyền thuyết, Santa Claus sẽ vào nhà bằng cách tuột qua lò sưởi dù ông bự “bành ki nái” do lấy bụng ở đời! Nói kiểu thời thượng bây giờ là Santa Claus bị bệnh béo phì đã rất lâu!)
Chính vì vậy nên có em viết thơ cho Santa Claus bày tỏ nỗi lo lắng của mình: “Santa thân mến! Năm nay bằng cách nào ông đến nhà con được? Nhà con không có ống khói! Và Tía con mới lắp đặt một hệ thống báo động an ninh rất tối tân!”
Rồi có em gái, rất hiếu khách, viết thơ hỏi: “Ông muốn ăn bánh ngọt uống sữa hay ăn bánh pizza? Tía con nói chắc ông thích bánh pizza hơn. Xin trả lời cho con biết nhé!”
Mùa Giáng Sinh lại tới, ngày nay, người ta không còn gởi thiệp Giáng Sinh theo kiểu cũ, qua đường Bưu Điện, mà qua email hay các trang mạng xã hội Twitter hay Facebook cho nó lẹ! Không chịu gởi thơ thường, không chi tiền mua tem nên Bưu Điện Mỹ, Bưu Điện Úc năm nào cũng lỗ cả tỉ… thiếu điều sập tiệm!
Muốn sống còn là phải thay đổi thôi! Nên mấy xếp lớn Bưu Điện chuyển qua nhận phát nhanh những kiện hàng người ta đặt mua trên eBay. Mặt khác, ráng vớt vát được chút nào hay chút đó bằng cách cho vài nhân viên giả làm Ông Già Noel dụ khị con nít, nó tin nó gởi thơ tới để mình kiếm chút đỉnh tiền tem cò mà sống sót tới năm sau chớ!
Một “trự” đóng vai Ông Già Noel, chuyên nhận thư con nít, bày tỏ chút đỉnh về cái nghề hổng giống ai và cả năm chỉ làm một tháng mà thôi như sau: Một em gởi thơ đến yêu cầu Ông Già Noel làm cách nào đó để hàn gắn lại mối lương duyên vừa gãy đổ của Tía Má nó! “Làm sao bây giờ? Ổng bả không yêu nhau nữa… Buông nhau ra là phải quá rồi; mình ráp lại… để tối ngày tụi nó “quánh lộn” hay sao? Nhưng không ráp, để hở ra là ly dị thì lại tội nghiệp mấy đứa nhỏ”
Và cũng có một trường hợp cực kỳ đặc biệt hơn nữa như vầy: “Một em không còn con nít nữa, tới tuổi cập kê, chắc nôn… cũng gởi thơ xin Ông Già Noel; nhưng không phải xin cho em đâu mà xin cho Má của em! Thơ em viết rằng: “Ông Già Noel thân mến! Mùa Giáng Sinh năm nay xin ông hãy cho Má em một thằng con rể! Ha ha!”
Còn đa phần mấy em khác viết thơ chỉ để xin quà mà thôi. Có em xin một cái ghế để em ngồi viết nhựt ký “diary” nhưng em viết nhầm là “diarrhoea” (Xin quý bạn đọc thân mến tra tự điển chữ nầy dùm, người viết không dám nói ra… Sợ nó có mùi…!)
Thưa quý bạn đọc thân mến.
Bà con mình thường nói rằng: “Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh” hay: “Rau nào sâu nấy!” Cách sống của bực làm cha làm mẹ rất có ảnh hưởng đến cách hành xử của con cái của mình! Quả không sai.
Chẳng hạn như một bé: “Xin Ông Già Noel cho những tên khủng bố thiệt nhiều đồ chơi để họ không còn căm ghét chúng ta nữa!”
(Người viết nghi Tía nó chắc là một chức sắc một tôn giáo nào đó… mới có tấm lòng quảng đại “Ai tát ta má bên phải; ta đưa má bên trái cho nó tát luôn!” Đau lắm nha!)
Còn bức thơ nầy người viết nghi Tía em làm nhà báo, nhà đài, hay tò mò tọc mạch, thò mũi vào chuyện riêng tư của người ta để mà câu khách: “Ông Già Noel thân mến! Ông bao nhiêu tuổi? Làm thế nào ông quen được Bà Già Noel? Có phải ông tên thật là Noel không? Trẻ con cư xử như thế nào làm ông hài lòng nhứt? Làm sao ông chất hết quà tặng cho con nít toàn thế giới chỉ trong một chiếc xe trượt tuyết mà thôi? Con còn nhiều thắc mắc nữa sẽ gởi đến ông sau!”
Còn bức thơ nầy tui tin chắc Tía nó là tay đua xe hơi chuyên nghiệp từng dự giải Grand Prix! “Xin cám ơn Ông Già Noel về chiếc xe đua năm rồi. Năm nay mong ông cho con một chiếc khác, chạy nhanh hơn chiếc mà thằng bạn học của con nó có!”
Rồi bức thơ nầy có thể là của con ông Bộ Trưởng Quốc Phòng Mỹ vừa nhậm chức: “Xin gởi cho con một chiếc xe tăng, một chiến đấu cơ, 20 lính TQLC và một súng chống tăng. Con dự trù lên kế hoạch tấn công anh của con. Thế nên xin Ông đừng tiết lộ cho ai biết nhé!”
Còn đây chắc là thơ của con một ông trùm xã hội đen “Ông Già Noel thân mến! Hãy để chiếc xe đạp mới tinh dưới cành thông; con sẽ cho ông thuốc giải độc trong ly sữa mà ông mới vừa uống sạch!”
Thưa quý bạn đọc thân mến!
Giai đoạn hai của đời người là không tin có Ông Già Noel nào hết ráo
“Chiều Giáng Sinh, hai anh em được ba má nó đưa về nhà ông bà nội ăn lễ. Còn ba mà nó mắc bay đi Hawaii hâm nóng lại tình ta đà nguội ngắt mà bà con mình gọi là hấp hôn mùa lễ lạt!
Bữa ăn Giáng Sinh có ba bà cháu. Ông nội bận đi nhậu cuối năm cùng các chiến hữu! Thằng em rầm rầm cầu nguyện; rồi đột nhiên hét lên làm người nghe muốn rách màng nhĩ: “Ông Già Noel ơi! Xin cho con một chiếc mountain-bike!” (Xe đạp leo núi!) Thằng anh rầy: “Sao mầy la làng la xóm chói lói lên như vậy chớ! Ông Già Noel đâu có bị điếc!” Thằng em trả lời: “Em biết ổng không bị; nhưng Bà Nội của mình bị lảng tai nặng lắm!”
Rồi khi lập gia đình, có con cái đùm đề rồi; lại càng không tin có Ông Già Noel nào hết ráo! “Ba đứa con! Đứa xin Ông Già Noel “iPod”, đứa thì “iPhone”, đứa thì “iPad”! Riêng mình thì “Ipaid” (nghĩa là tui trả; chớ Ông Già Noel nào nhào vô đây lãnh đạn? Hao quá! Hu hu!)
Giai đoạn cuối cùng của cuộc đời thì: “Mình chính là Ông Già Noel!” Thử soi gương, xem dung nhan đó bây giờ ra sao? Mập thù lù như cái lu! Râu tóc bạc hết! Nói con cháu hổng đứa nào chịu nghe! Chỉ biết la “Ho Ho!” là hết mức! Đứa nào gặp mình, hổng xin cái nầy thì xin cái nọ… Thì mình hổng phải là ông già Noel thì là cái gì bây giờ?!
Thưa quý độc giả thân mến!
Thôi đừng than thở nữa! Đời mà! Làm phước được phước! Chúa nhân từ, rất công bằng! Ai đã cho; sẽ nhận!
Chuyện rằng: Năm 2000, một bé trai, bảy tuổi, sống gần một làng sơn cước hoang vu, chỉ có 160 dân. Tía Má em làm chủ một trang trại nuôi bò trên thảo nguyên tiểu bang Idaho bên Mỹ. Mùa Giáng Sinh năm đó, em có hiến tặng cho trẻ em nghèo trên thế giới một đôi giày; vì em nghĩ mùa Đông lạnh, trẻ con cần giày nhứt! Đôi giày đó đã đi suốt 15 múi giờ để đến một trường đạo thuộc thành phố Quezon, ngoại ô Manila của nước Phi Luật Tân. Người nhận nó là một em bé gái cũng lên 7 tuổi, tên là Joana! Joana rất lấy làm cảm động…! Theo địa chỉ trong hộp giày, em có gởi một bức thơ để cám ơn: “Theo năm tháng hoài mong! Thư gửi đi một lần mà hồi âm không thấy!”
14 năm sau, Joana thành thiếu nữ, vẫn còn nhớ chuyện xưa, bèn tìm anh trên Facebook! Ông tơ bà nguyệt đã xui khiến cho hai đứa gặp nhau rồi làm đám cưới hôm Tháng Mười mới đây!
Tyrel Wolfe tặng quà Giáng sinh, một đôi giày từ 14 năm về trước, mà không ngờ rằng Santa Claus đã tặng lại anh một món quà Giáng Sinh trên cả tuyệt vời! Một người vợ thiên kiều bá mị, chịu đến vùng núi non hoang vắng nầy, từ một đảo quốc xa xôi, nơi sản sinh ra biết bao nhiêu là Hoa Hậu Thế Giới để nâng khăn sửa túi cho anh! Thiệt là một món quà Giáng Sinh đã ơi là đã!
Thưa quý độc giả thân mến!
Chắc bà con sẽ hỏi quan điểm của người viết về Ông Già Noel ra làm sao? “Tin hay không tin?” Thưa, câu trả lời là: “Tin chớ!”
Ông Già Noel có rất nhiều; chớ không phải duy nhứt một ông ở Bắc Cực theo truyền thuyết! Ông Già Noel chính là những người có lòng từ tâm, chia sẻ cái mình đang có cho những người không có!
Em yêu của người viết thì tin Ông Già Noel chỉ có một mà thôi! Muốn xin gì, cứ gởi thơ cho ổng là ổng sẽ OK cái rụp! Nên, năm nay tiến bộ hơn, thay vì gởi thơ theo kiểu cũ, em bèn “Gmail” Ông Già Noel cho nó lẹ!
Em yêu viết rằng: “Xin Ông Già Noel hãy cho em một tài khoản ngân hàng rất mập và một thân hình thon nhỏ!”
“Xin đừng lẫn lộn giữa hai thứ như năm rồi nhá! Cám ơn!”

Bảo Huân