Menu Close

Khi tình yêu đủ lớn

Bạn ơi,
Chúng ta sẽ gặp ở đây một tình yêu vượt qua số phận và cái chết. Hai người xuất thân từ nơi nghèo khổ, gặp nhau và yêu nhau rồi xây dựng một gia đình hạnh phúc kéo dài hơn bốn chục năm. Và giờ đây không có gì chia lìa được họ.

 


NS

Với tôi, hạnh phúc là khi làm được những điều không thể!

                          Walt Disney

Hiện giờ mẹ tôi không còn trò chuyện với cha được nữa. Bà đã không thể chuyện trò với cha từ năm năm nay. Nhưng cha tôi thật sự biết ơn vì điều đó.

Lần cuối cùng cha mẹ nói chuyện với nhau, tôi đã khóc. Dù không nghe được lời nào nhưng tôi vẫn cảm nhận được nội dung trao đổi giữa họ qua những tiếng thì thầm của hai người.

Bóng của cha mẹ hắt qua ánh đèn cửa sổ in mãi xuống phía cuối căn phòng. Cha choàng người qua chiếc xe đẩy của mẹ, ấn nhẹ trán của mình vào trán mẹ. Từ “phẫu thuật” treo trên những cánh cửa phía sau lưng họ tạo thành chủ đề cho bức tranh mà họ đang vẽ nên. Đôi bàn tay đan xen vào nhau như thể họ tin rằng mình đang ghì chặt trái tim của nhau. Họ khát khao như lần đầu tiên được gặp nhau và họ cũng tuyệt vọng như hai người yêu nhau đang bị buộc phải xa rời nhau.
Giờ đây họ buộc phải nhận chân rõ ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Họ đã cùng nhau đưa ra quyết định: phải phẫu thuật hoặc chờ chết… hay phẫu thuật và chấp nhận rủi ro. Hai con người ấy đã sống vì nhau và hiện diện trong giấc mơ của nhau suốt bốn mươi năm qua. Làm sao họ có thể chịu đựng được cảnh phải mất nhau như thế.

Mẹ tôi đột nhiên mắc chứng bệnh nghẽn mạch máu não. Căn bệnh làm cho sức khỏe của mẹ ngày càng sa sút và bác sĩ bảo rằng, cuộc sống của mẹ chỉ có thể kéo dài được thêm ba năm nữa thôi. Bác sĩ còn nói, mẹ sẽ sống lâu hơn nếu được làm phẫu thuật ngay lúc này. Trước đó, trong số mười hai người đã dũng cảm tiến hành phẫu thuật thì chỉ có ba ca là thành công mà thôi.

Tôi hồi hộp chờ xem quyết định cuối cùng của cha và mẹ. Mẹ muốn được phẫu thuật để tiếp tục sống. Mẹ quyết tâm chiến đấu với căn bệnh đến cùng mới thôi!

Chúng tôi biết mẹ của mình rất dũng cảm. Ngày hôm sau, ba chị em tôi xúm lại quanh giường bệnh của mẹ, chứng kiến cảnh mẹ đau đớn và cảm thấy thời gian như đang muốn chia lìa mẹ con chúng tôi. Chúng tôi mỉm cười với mẹ rồi chầm chậm rời khỏi phòng, lòng hy vọng lời chúc ngủ ngon vừa rồi sẽ không phải là lời chào vĩnh biệt.

Đêm ấy, cha tôi ở lại trông nom mẹ. Chúng tôi đau lòng khi phải rời xa cha đêm hôm đó và càng đau lòng hơn khi nghĩ rằng cha chỉ có một mình ngồi nhìn mẹ mê man, chờ đợi cái chết đang đến gần. Nhưng cha nói với chúng tôi rằng cha không hề cô đơn, ít ra là trong đêm nay, bởi vì cha còn có tình yêu của mẹ.

Sáng hôm sau. Chúng tôi tề tựu lại cầu nguyện cho mẹ. Chúng tôi hôn nhẹ lên trán mẹ, và lặng lẽ theo sau xe đẩy của mẹ cho đến khi người ta thông báo là chỉ có một trong số chúng tôi được đi theo mẹ mà thôi.

Cha vẫn tiếp tục đi bên mẹ như trước giờ vẫn thế. Hai người đã đi bên nhau, cùng nhau chống chọi với mọi hiểm nguy. Mẹ tôi mồ côi từ nhỏ, phải lang thang khắp nơi để kiếm miếng ăn. Cha là con út trong một gia đình nghèo khổ có đến chín người con. Họ đã tìm thấy nhau và che chở cho nhau trong một gia đình hạnh phúc.

Chúng tôi là những đứa con được sinh ra và lớn lên trong tình yêu thương của ngôi nhà hạnh phúc ấy. Chúng tôi được cha mẹ ban cho những thứ mà thời thơ ấu họ chưa một lần được tận hưởng: sự bình yên, sự dưỡng dục và những lời khuyên dạy về đạo lý làm người.

Chúng tôi biết rằng chúng tôi là kết quả của mối tình tuyệt đẹp giữa cha và mẹ, nhưng tình yêu ấy khác với tình thương yêu cha mẹ dành cho chúng tôi.

Tôi thấy cha hôn mẹ, một nụ hôn giã biệt. Mẹ được đẩy qua cửa, một mình. Còn cha đứng quay lưng về phía tôi, đặt tay lên cửa, cầu nguyện cho người phụ nữ cha yêu có thêm tình yêu, sức mạnh và niềm hy vọng.

Cha quay lại và chầm chậm đi về phía tôi. Ánh nắng ban mai phủ nhẹ trên khuôn mặt mệt mỏi của cha. Chính lúc ấy, tôi nhận ra tình yêu của cha dành cho mẹ sâu đậm biết chừng  nào.

Đó là một tình yêu của sự hy sinh đến quên mình. Một tình yêu vĩ đại đến độ ông sẵn sàng chịu đựng nỗi đau mất một người mà ông rất đỗi yêu thương để một mình bước tiếp con đường còn lại và nuôi dưỡng những đứa con.

Chúng tôi khuyên can đến mấy cũng không thể ngăn cha từ bỏ việc tiếp tục một mình chờ đợi mẹ tỉnh dậy sau cơn hôn mê kéo dài đã hai tuần. Đó là một chuỗi những ngày dài chúng tôi chờ đợi trong thấp thỏm, hoài nghi, lo âu và cả hy vọng mẹ sớm bình phục.

Cuối cùng, mẹ đã chiến thắng trong cuộc chiến đấu giành lại sự sống đó, nhưng mẹ đã không thể nói được nữa. Năm năm nay, mẹ không thể trò chuyện với cha như trước nữa. Nhưng thật sự, cha đã biết ơn vì điều đó biết bao.

alt

Thắm Nguyễn

NS  – theo Cynthia M. Hamond