Bè trôi
Bè trôi trong yên lặng. Năm người thanh niên đã thôi chèo để mặc cho giòng nước lôi phăng phăng. Ðêm buông mau như tấm màn đen rơi phủ lên mặt biển, nếp rèm gợn lên thành những lượn sóng nhấp nhô đưa đẩy. Ðến phút này năm người thanh niên mới thấy sợ, tứ bề mịt mùng làm họ thấy như bị rình rập đe dọa. Nước biển lạnh dần theo độ tối mỗi lúc một dầy. Ðường và Biên ngồi trên miếng ván tàu kết bằng dây thừng với bốn can plastic. Không khí trong bốn can nhựa rỗng không đủ giúp hai anh em nổi hẳn trên mặt nước, mà chìm ngang đến bụng. Chiếc bè nhỏ chỉ nổi lập lờ, trôi nhấp nhô và sẵn sàng lật bất cứ lúc nào nếu hai anh em cử động mạnh. Bây giờ Ðường mới thấy anh quá liều lĩnh, ban sáng lúc quyết định đóng bè thoát ra khỏi vũng san hô, cả năm không ý thức được sự nguy hiểm bấp bênh của vài tấm ván ghép lại. Họ chỉ muốn thoát khỏi cảnh chết dần mòn trong tuyệt vọng. Dzũng và hai anh em Trương Ðắc, con ông Trương Hồng, vì không bơi giỏi nên được ngồi trong chiếc xuồng phao của phi công Mỹ. Ðường và Biên trên tấm ván gỗ kế bên. Năm người thanh niên không sao xác định được phương hướng, vì sương bao lấy họ, chỉ lâu lâu nhắc chừng nhau rà soát lại các mối dây thừng nối hai chiếc bè và phó thác cho số mệnh. Luồng nước không biết đưa họ đi đâu, Ðường chỉ biết chắc một điều là họ đã ra khỏi vùng san hô. Hồi chiều khi nắng còn soi xuống đáy biển, anh đã lặn xuống để biết chắc không còn đá ngầm. Lòng đại dương lúc này sâu thăm thẳm. Mặt biển đầy ngập nước. Ðường nhìn hai anh em Trương Ðắc mặt trắng nhợt, chắc cả hai đang hối hận đã xin theo anh và Dzũng. Ông Trương Hồng hết hy vọng, cho hai con trai đi bè với nhiệm vụ cứu sống mọi người, nếu may mắn được vớt…
Biên mất hẳn sự linh hoạt của nó từ khi trời sụp tối. Trời nước vô tận, không tiếng động, không vật thể làm nó sợ. Nửa thân mình chìm trong nước, Biên thấy rõ ràng có một lực vô hình đang lôi hai chiếc bè, kéo mất hút vào trong khuya khoắt. Biên giương mắt nhìn đăm đăm một hình khối đen đang lướt theo bè. Thoạt tiên thằng Biên tưởng đá ngầm, nó la gọi mọi người báo động. Nhưng mấy thanh niên nhận ra cái hình khối khá lớn màu đen này trôi cùng vận tốc với bè.
“Cái gì kìa?”
Dzũng lắp bắp. Cả năm như bị khối đen thôi miên không dám rời mắt.
“Chắc đá ngầm mà, không sao đâu… Thôi mình … “đi” đi…”
Trương Ðắc bấu chặt mép phao xuồng, đầu gối co lên đến cổ.
“Biển sâu lắm, không có đá ngầm đây đâu.”
Ðường trả lời mà thấy tay chân anh lạnh ngắt. Khối đen vẫn lướt song song với họ, đến gần dần. Cả năm nhìn rõ những gợn sóng trắng xẻ ra hai bên khối đen. Mỗi uốn lượn của khối đen làm bè dập dềnh. Ðường và em chết lặng với ý nghĩ hai chân cùng với bụng của họ đang chìm dưới nước. Sương trắng toát bị khối đen đến gần sát, cắt ra thành hình tam giác. Một cái vây nhọn, đồ sộ, lù lù xuất hiện, bơi song song. Mỗi cái quẫy của chiếc vây làm bè chòng chành dữ dội.
“ Cá mập!”
Thằng Biên la thất thanh, hốt hoảng lúc cái vây chuyển động chỉ còn cách nó không đầy ba thước. Những lượn sóng ngầm dạt ra từ chiếc vây làm bè chao nghiêng, trồi lên, sụt xuống. Hai anh em Trương Ðắc run lẩy bẩy trong lúc thằng Biên chụp lấy khúc gỗ dùng làm chèo thủ thế. Tiếng cầu kinh của anh em Ðắc và Dzũng lạc giọng.
“Ðừng đụng nó!”
Ðường vùng dậy trước tiên. Thằng Biên nghe tiếng anh thảng thốt nhưng người nó rũ liệt, tê cứng, không mở miệng nổi. Cái vây bây giờ vờn vờn quanh hai chiếc bè. Không phải một mà lá sáu cái vây, nổi lên bơi vòng tròn chung quanh họ. Lúc xa, lúc gần, sáu cái vây khi lặn xuống, lúc trồi lên xẻ mặt biển đêm thành những đường sóng bạc lăn tăn.
Chừng nửa tiếng đồng hồ đùa giỡn như vậy rồi sáu chiếc vây biến mất. Phải lâu lắm sau đó, năm người thanh niên mới hoàn hồn.
“Chắc là cá ông…”
Dzũng thở đứt quãng, hình ảnh sáu cái vẩy còn lởn vởn quanh đây. Hai anh em Trương Ðắc vẫn nhắm tịt mắt, lẩm bẩm đọc kinh. Thật tình cả năm chưa bao giờ trông thấy cá mập, lẫn cá ông. Họ biết là có cá lớn, nhưng không rõ cá gì. Cơn nguy biến qua đi, cả năm lại nhìn đăm đăm khoảng biển tối phía trước. Hai chiếc bè trôi băng băng, gió thốc vào lưng họ mỗi lúc một mạnh. Hai chiếc bè trôi đều như vậy không rõ bao lâu, có một lúc Ðường nhấc tay coi giờ, chỉ mới một giờ sáng. Năm người thanh niên vẫn thức canh chừng biển đe dọa. Mỗi lúc mặt nước lên xuống, làm bè chao là đám người đi bè lại la gọi cuống cuồng giúp nhau giữ thăng bằng. Không ai nhớ đến chiếc tàu MT-603 lúc này nằm cạn trơ vơ giữa quần đảo san hô. Tiềm thức họ chối bỏ mười hai ngày mắc cạn vừa qua để đối phó với bóng tối của đêm đại dương sâu hun hút. Một con nước dâng bất thình lình rồi hụp xuống, trong một giây, hai chiếc bè như rơi thụp xuống lòng biển không đáy.
“Ngồi ngay lại! Ngồi ngay lại Ðắc ơi!”
“Coi chừng lật! Coi chừng lật!!”
Tiếng la hét của đám người đi bè vang vang, không có tiếng dội, chỉ có tiếng sóng từ xa trả lời. Tiếng sóng mỗi lúc một lớn dần, gầm gừ, rồi sầm sập trong đêm.
“Có sóng, Ðường ơi… Sóng…”
Dzũng và các bạn anh nghe rõ mồn một tiếng sóng lớn dập vào bãi.
“Có sóng tức là có bờ…”
“Lục địa đâu chỗ này, mình mới đi bè chưa được một ngày!
“Chắc hoang đảo…
Thằng Biên góp ý, nhưng mấy thanh niên không ai trả lời nó, chính vì họ cũng không biết chuyện gì xảy ra. Tiếng sóng cuồn cuộn, đập phùm phụp rào rào như tiếng sóng ở dinh ông Thượng Vũng Tàu đập vào ghềnh đá nửa khuya. Cả năm trông thấy từ từ từng đợt sóng bạc đầu trắng xóa, cong lên rồi đổ ập xuống. Sóng đột nhiên trùng trùng vây quanh. Hai chiếc bè lắc lư lên xuống như bị ai túm lấy lắc lia lịa. Những mỏm đá ngầm đột ngột hiện ra, va chạm đâm vào bè.
“Chống bè! Coi chừng lủng phao!”
Chiếc phao xuồng của anh em Ðắc và Dzũng cạ vào đá kêu rìn rịt. Năm người trên bè hãi hùng chống đỡ những đợt sóng đẩy họ vào gần những mỏm đá khác, hình dạng nhọn đâm tua tủa.
“Ðẩy ra! Chống bè ra mau lên!”
“Tránh đá ngầm bên trái!”
“Coi chừng trước mặt!!”
Lần này con sóng dữ vươn cao, cong vòng từ từ trước khi đổ ập xuống với tất cả sức mạnh. Hai chiếc bè nhỏ bị bứng tung lên khỏi mặt nước rồi rớt xuống biển lật úp. Năm thanh niên bơi đập tay chân vùng vẫy cuống cuồng, cườm tay họ quấn mấu dây thừng cột dính bè giúp không chìm lâu. Ðường và Biên nhờ hai áo phao của hải quân Mỹ nổi lên trước, họ xoay sở lật hai cái bè tả tơi trở lại. Lúc Dzũng và anh em Ðắc quờ quạng bám lấy, Ðường vụt nhận ra chân mình giẫm lên san hô! Tiếng sóng rào rào và từng dải san hô đen đủi, lởm chởm, xù xì hiện ra, không khác với quang cảnh nơi chiếc tàu đăng ký của họ bị mắc cạn. Trời nước chung quanh tối thui, không bóng dáng xác tàu nào nhưng cả bọn đành chấp nhận họ đã lạc vô một quần đảo san hô khác.
“Chết rồi, chết rồi…”
Cả năm thất thểu bơi bám theo hai chiếc bè, vừa tránh những mỏm san hô sần sùi, vừa cố ngước mặt thở. Ðường nhớ đến lời anh Lý nói: bãi ngầm Trường Sa rộng dài trên trăm hải lý…
“Trời ơi! Can nước ngọt rơi mất tiêu rồi!”
“Bình nước của “Pá” cho mất rồi!”
Hai anh em Trương Ðắc hốt hoảng. Dzũng vội vàng rà soát lại chỗ dây chạc, thấy đứt tự hồi nào. Can nước 10 lít mà ông Trương Hồng đã muối mặt giấu trong hầm máy với thức ăn cho hai con trai đi bè, bị sóng đập rơi mất tiêu. Không nước ngọt là cầm chắc cái chết, cả năm quyết định quay lại chỗ nhiều đá ngầm lúc nãy. Thêm một trận chèo chống, sóng gió tơi bời mà họ vẫn không kiếm ra can nước. Suốt đêm nhóm thanh niên đi bè cào cấu giành giật chiếc xuồng phao của họ với sóng dữ của vùng san hô chìm. Ðến sáng thì họ thoát ra được chỗ biển sâu nhờ gió đổi chiều giúp tấp vào một luồng nước khác. Cả năm ngủ dật dờ sau một đêm kinh hoàng, đúng hơn là ngất đi trong mệt thiếp và nổi nhờ áo phao và thùng can rỗng buộc chặt lấy người.
Ðến lúc da mặt giộp lên vì bỏng, Ðường thức giấc. Thân thể các bạn anh trôi lềnh bềnh bên cạnh. Ðường lay mọi người dậy, lật lại bè và trèo cả lên. Mặt trời vàng rợm to như cái thúng ném vào bọn thanh niên những tia lửa phỏng da thịt. Không chịu nổi sức nóng, cả năm lại ngâm mình xuống nước. Nước muối mặn làm họ khát khô cổ. Da môi tróc ra từng mảng, chân tay nhăn nhúm như ông già. Thằng Biên đuối sức mê sảng nhiều lần, nó mơ thấy đất liền có một tòa lâu đài nước ngọt. Ðường cũng thiêm thiếp nửa tỉnh nửa mơ, thấp thoáng thấy đôi mắt lạc thần của Dzũng kề bên, thấp thoáng thấy một tiệm giải khát giữa biển. Ðường biết thiếu nước làm lý trí anh mụ đi, anh cố gắng vùng dậy mà cơ thể cạn kiệt nước cứ lả dần. Anh chỉ còn thấy màu cam chói chang của mặt trời chiếm hết bầu trời và cảm giác nắng đang chiên xào phần da mặt còn nổi của mình. Ðường thả buông cho thi thể trôi dập dềnh với ý nghĩ anh sắp chết đuối vì kiệt sức.
Cơn bão đổ ập bất ngờ không báo trước. Trong tích tắc mây đen kịt đùn lớp lớp và gió gào xé trên đầu đám thanh niên. Mưa rơi ngay sau đó. Nhóm thanh niên bừng tỉnh, trận mưa giúp họ hồi sinh, không chết khát. Nhưng trận mưa mỗi lúc một thấp, làm đại dương tối sầm, xám xịt. Cơn giông càng lúc càng mạnh bạo. Mặt biển như bị hất tung. Từng cột nước dâng lên trước khi ụp xuống. Hột mưa như mũi dao đâm lún vào da mặt mọi người. Gió gầm gào tứ phía. Cả năm chứng kiến con trốt xoáy lừng lững từ xa đến gần, quần nát khúc biển vây lấy họ. Ðường với em và các bạn anh không tài nào kềm giữ được hai chiếc bè. Tấm ván cột can nhựa rỗng của Ðường và thằng Biên đứt dây thừng rã ra từng mảnh. Sau vài đợt sóng nhồi, chiếc bè gỗ vỡ tung và bị sóng cuốn đi mất tích. Cả năm chỉ còn biết bám vào chiếc xuồng phao đang bị trận cuồng phong kéo lôi đi. Ðến khi màn mưa trĩu hạt bớt dầy đặc, sóng giảm dần, những người thanh niên vụt trông thấy thấp thoáng xa xa ẩn hiện một bóng tàu!