Tiểu sử tự thuật của Ngu-Yên
Ngu-Yên tên Nguyễn Hiền Tiên
Quê quán Bình Định, gốc miền Kim Châu
Kể rằng thân thế khởi đầu
20 tháng 11 sinh vào 52
Mặt mày trên mức xấu trai
Học hành đại khái, ngày ngày rong chơi
Nuôi hoài bão nhưng biếng lười
Nên thường lấp liếm vài lời cuồng ngông…

Ngu-Yên
Câu chuyện Ngu Yên do chính y kể
Ngu Yên là hai tĩnh từ, ngu như ngu dại, yên như yên bình, nghĩa là ngụp lặn phù sinh, ngu cho trí óc tâm hồn yên vui. Ngu không có nghĩa là đui, yên không có nghĩa là buông xuôi cuộc đời.
Ngu Yên nối một danh từ. “Nguyên” là kết cuộc vẫn như khởi đầu, trộn nhào qua loạn biển dâu, xác tuy sứt mẻ hồn hầu như nguyên, nghĩa là bám chặt nhịp tim, đến giờ hấp hối điềm nhiên nụ cười.
Ngu Yên không giống động từ, bởi khi linh hoạt giống như im lìm, mới nhìn tưởng ngủ lim dim, nhưng trong thức mộng nỗi niềm xôn xao. Có người giận hỏi tại sao? Thưa, đang theo dõi chiêm bao tuyệt vời.
Nếu người nào tưởng nói chơi, kề tai ngực hắn nghe lời thật tâm, nhưng xin báo trước đừng lầm, thơ theo ngôn ngữ tâm thần ngoài thơ. Nói ra không phải giả vờ, chính ta đây cũng nghi ngờ Ngu Yên.
so sánh
Nói cho đúng
Anh tầm thường hơn ông hàng xóm
Ông yêu nhà, yêu xe, yêu vợ, yêu con, yêu hoa, yêu
cảnh, yêu cắt cỏ, yêu du lịch, yêu việc làm
Lòng ông bao la tích cực
Còn anh, chỉ biết yêu em
Ðôi khi nhìn mây thấy ngao ngán muốn bay
Nhìn mưa thấy buồn thảm muốn chảy nước
Nhìn ông hàng xóm lòng hối hận
Anh thề sẽ không làm thơ
Có một chỗ nào không cho anh thoải mái?
Ðược yêu em không ngần ngại làm người
Anh sợ nhà, sợ xe, sợ vườn, sợ cây, sợ tiền, sợ Chúa,
sợ Phật, sợ thánh hiền , sợ du côn, sợ luôn cả vợ
Muộn màng rồi
Anh đã biết làm thơ
Nói cho đúng
Anh tầm thường hơn tất cả mọi người
Vì họ sống
Còn anh sống tạm
cảm buổi sáng cúm
Khi Phương chết
Lê Uyên hát:
Theo em xuống phố trưa nay...
Và mây trắng bay ngang đầu nàng
Khi tôi chết
Xin khắc vào bia mộ
Hình mây trắng bay
Bây giờ buổi sáng bình thường
Bất chợt nghĩ đến chết
Soi gương sửa soạn
Lỡ như chết bất chừng
Tôi mỏng như miếng giấy trong
Nhưng không sao
Miễn em đừng châm vào
Tôi sẽ rách như trời ngày tận thế
Sáng nay
Thức dậy
Có cảm giác ngã xuống
Không muốn gượng dậy
Nằm ngửa nhìn mây
Thà yên bình mây bay
Đà Lạt còn anh và em
Lâu lắm rồi
Theo con dốc xuống
Tìm lại Ðà Lạt đêm
Anh nắm tay em
Nắm bao thân ái mất
Dắt những ngày đại học
Về lại nụ hôn đầu
Tô mì tàu, ly đậu nành nóng
Phố hẹn hò
Mấy chục năm qua vẫn co ro
Giá chúng ta trẻ lại
Như ngày xưa hẹn ngã Ba Chùa
Cà phê Tùng
Già với già tìm về kỷ niệm
Thầm xuýt xoa thấm thía buồn hai mươi
Hãy ngồi lại nơi góc ghế cũ
Tình nhân xưa
Xung quanh đầu hói da nhăn tóc bạc
Bóng tối nhạt nhòa
Những linh hồn sống sót
Phất phơ
Ðà Lạt đêm không giống đêm Ðà Lạt
Khoác quê mùa lấn áp thân kiêu sa
Con đường mất vong hồn bác Tư cô Tám
Thủy Tạ đếm tiền lãng mạn khuất chìm sâu
Ðêm anh ngủ nghe tiếng sương rất cũ
Rơi ễnh ương rung hồi hộp lá thông
Bao năm quay lưng bây giờ quay mặt
Ôm em vô cùng sợ hãi thời gian
12 giờ khuya trời đã sáng
Nghe ủ ê dân tộc tiễn linh hồn
Sớm cùng em hẹn xôi gà cà phê bít tất
Cà phê Trung Nguyên nghẹn thở Ðuôi Chồn
Có mấy kẻ biết nơi đây ổ gà năm ấy
Bước sụp hồn té mấy chục năm
Ðại học cỏ rau xanh chữ nghĩa
Anh đi lui đi tới
Ngắm tìm
Nhất định không giống
Nói sao cũng không giống
Một đường đi xa lạ trăm lối về
Khu Hòa Bình điểm trang loang lổ
Thiếu phụ cười lâu quá thấy răng vàng
Những cửa hàng tiu nghỉu
Bậc cấp tróc sơn chấp vá đìu hiu
Sừng sững đỏ:
“Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Muôn Năm”
Dư chữ Nước
Kém chữ Muôn Năm
Tôi đứng thầm
Rất lâu mới hiểu
Bể dâu ơi, nào phải tại Trời
Ðà Lạt xưa chập chùng đồi núi
Nay chi chít nhà
Những chiếc hộp con sơn màu cẩu thả
Cạnh những villa
Thiếu nữ quí phái sang chiều ảo não
Giai nhân thất thế bán chợ Trời
Biết son phấn ngậm ngùi khi rửa mặt
Giữ làm sao trinh tiết gái bị thua
Ðà Lạt có ngàn nơi kỷ niệm
Ði loanh quanh thấy mất quá nhiều
Chiều trời lạnh không lạnh bằng quá khứ
Một chút mưa sao ướt hết cả ngày
Biết nói gì giữa cơn đau bụng
Mửa vào trong đỡ đói tiếc thương
Em khó đọc từng tên đường mới
Thỉnh thoảng mừng âu yếm vài dốc quen
Ðà Lạt lạ chỉ còn anh thân thuộc
Như thuở nào dù nhăn héo vài nơi
Chuyện vợ chồng không phải giỡn
Yêu một thời khó giữ một đời
Sài Gòn mất, Nha Trang mất, Ðà Lạt mất
May quá, vẫn còn anh yêu em
Đà Lạt 8/2008

Đinh Cường