Menu Close

Nguyễn Tuyết Lộc

Nguyễn Tuyết Lộc sinh trưởng trong một gia đình khá giả có truyền thống học vấn, cha là bác sĩ, các anh đều đỗ đạt ở ngoại quốc. Đó là những năm 1960 một thời khó quên trên đất Huế. Nguyễn Tuyết Lộc ghi lại: “Tôi nhận được phúc lợi lớn nhất của đời mình là việc được tiếp xúc, học hỏi một thế hệ trí thức tài năng, nhiệt huyết, vào một độ tuổi còn rất trẻ.”Trước hết là các giáo sư nổi tiếng, như Trần Văn Toàn, Cao Văn Luận, Đỗ Long Vân, Lê Hữu Mục, Nguyễn Văn Trung, Bùi Tường Huân, Nguyễn Văn Hai, Lê Văn Hảo, Lê Khắc Phò… Và những người trẻ gồm Thân Trọng Sơn, Trần Công Tín, Lê Khắc Cầm, Bửu Chỉ, Nguyễn Trọng Văn…

Nói về những nhà thơ nữ của Huế, Nguyễn Thanh Văn đã ghi nhận như thế này: Có hiện tượng một thời ở đất Huế, không ít nữ sinh đã bắt đầu sáng tác thơ văn rất sớm, ngay ở những lớp đệ nhất cấp! Không tính đến mùa tiền chiến và các đàn chị lớp trước thì Nhã Ca có vị trí đặc biệt, tiêu biểu cho những cây bút nữ Cố Đô khẳng định được tên tuổi ngay khi còn ngồi ở ghế nhà trường. Về độ tuổi, sau thế hệ Nhã Ca là lứa Nguyễn Tuyết Lộc, rồi đến lớp Tôn Nữ Thu Thủy và Trần Thùy Mai.

Cùng với Nguyễn Đông Nhật và Nguyễn Thanh Văn, Nguyễn Tuyết Lộc đã xuất hiện trong tập thơ KÝ ỨC XANH (NXB Hội nhà văn – 2014).

Ở đây, tiếng thơ của Nguyễn Tuyết Lộc có sức hấp dẫn đặc biệt: Bất chấp tuổi tác, giọng thơ  ấy vẫn trẻ trung, nồng nàn và đầy mê hoặc.

Lời của đêm

Những bước chân trên cát

Lặng lẽ sóng xóa tan

Như nỗi buồn muôn đời của biển

Em ca hát

Lang thang…

Nhớ đến anh mỗi sáng

Hơi ấm phà vào cổ đánh thức em

Những nụ hôn của đêm

Ngất ngây từng mi li mét…

Em thích cách anh nhìn em – Lung linh ánh lửa

Em thích cách anh hôn em – Khát đói cảm xúc

Em thích cách anh ôm em – Không có ngày mai

Và khi anh thì thầm bên tai

“Anh yêu em”

Em tan biến trong ái tình đầy ma lực

Bình minh lên

Chiếu từng tia nắng ấm

Đêm vội vã qua

Bóng tối

Miền đất dành cho nỗi nhớ thăng hoa

Giờ chỉ là kỷ niệm

Trong giấc mơ ngọt ngào đầu tiên của đêm

Em thấy mình là chim sơn ca đang khiếu nại

Khi cà trái tim bé nhỏ vào gai nhọn hoa hồng

Đến giọt máu cuối cùng

Không tìm ra hạnh phúc.

Thế thôi!

Nằm dài nghe biển hát

Sóng, dã tràng và em

Cát lùa qua kẽ tóc

Nắng đùa trên da thơm

Cầu lửa rời trời xanh

Hoàng hôn về tĩnh lặng

Rong rêu và gió mặn

Biển hoang dã ngọt ngào

Nhìn hải âu bay cao

Nơi những người yêu nhau

Nơi tuổi thơ xôn xao

Xây lâu đài trên cát

Chỉ để…

            sóng cuốn mau

Mưa

Đinh Cường

(Nếu em cần một bờ vai để tựa

Hy vọng rằng bờ vai đó vai anh)

Mưa

Mưa!

Mưa xối xả. Mây vần vũ tối đen. Em đã chờ từ lâu những cơn mưa như thế. Được khóc trong mưa, được gào thét dưới mưa. Nước mưa hòa cùng nước mắt, tuôn tràn thành sông, thành lũ, cuốn hết mọi thứ công thức giả tạo, nguyên tắc gò bó, phạm trù định sẵn, rác rưởi phù du …

Mưa không rơi từng giọt mộng mơ trên ô cửa kiếng, trên cành liễu rủ, trên mặt hồ, sáng chủ nhật buồn rầu trông ngóng dáng anh, nhòa đi, nước mưa hay nước mắt? Mưa không bão hòa thành những hạt bụi phủ mái tóc em chiều nào tay trong tay cùng anh dạo chơi trên Catinat phố cũ. Mưa không buồn thảm như “Still Falls The Rain” của Edith Sitwell: “Tối như nhân gian, đen như sự ly tán của chúng ta, mù như một ngàn chín trăm bốn mươi cây đinh đóng vào thập tự giá”.

Mưa ở Sing dữ dội ức chế tháng ngày khô hạn nắng cháy rát da mang theo sấm chớp, gió gào, gió rít, như loài quỷ biển thoát khỏi hang sâu rượt đuổi nhau gây thành bão tố. Em muốn gào lên như bão, quằn quại như sóng mùa biển động. Xứ người không được khóc, không được buồn. Nước mắt làm kinh hoàng, căng thẳng, ủ ê. Cuộc sống không chấp nhận nước mắt. Cuộc sống mong mưa để tưới mát cỏ cây, đường phố, tưới mát tâm hồn, làm nẩy mầm hoa lá xinh tươi. Nước mắt mặn làm úa tàn sức sống. Nước mắt không được chảy tràn trên mặt, nước mắt phải chảy vào trong, không thoát ra âm thanh nức nở…

Mưa trên đường cao tốc, đường vượt, xe cộ vùn vụt lao đi tạo thành những dòng ánh sáng đỏ xanh vàng tím về đêm. Mô-nô ray lơ lửng không trung, từng hộp nhỏ tí, sợi dây điện mong manh đưa du khách tìm vùng ảo giác.

Những chiếc dù màu vội vàng cụp xuống, loài sinh vật hai chân ào ào chen chúc vào hầm métro. Người gật gà gật gù tiếp giấc ngủ đứng ngủ ngồi, người dây nhợ lòng thòng hai tai  nghe nhạc, xem phim với iPad đủ cỡ. Người có ghế ngồi phải khổ đau trực diện cặp giò đầy ghẻ, váy ngắn cũn cỡn ôm cặp mông quá cỡ đong đưa, nhún nhẩy theo nhịp tàu. Người đang buồn bã bỗng khúc khích cười nói một mình như lên cơn điên với đồ chơi điện tử bé nhỏ trên tay. Mùi mồ hôi hăng hắc xông đến ngạt thở từ dòng máu ca-ri Ấn độ. Ào ào đi ra, lúc nhúc bước vào. Bắt đầu một ngày đã thấy mệt mỏi.

Mưa chẳng tiếc thương những hàng cây tan tác lá vàng không trải thành thảm hoa cho em nhẹ gót như mùa thu xứ Huế. Ông già tám mươi lăm tuổi quét từng đợt lá rơi, gom thành cụm. Gió thổi tung, lại quét, lại thổi tung, từ sáng đến chiều không than van, không khóc lóc. Mọi người không tin nước mắt dù ông quét rác hay đại phú gia. Sống như thế và phải sống như thế!…

Lặng im nhìn bầu trời xanh ngan ngát, nghe tiếng chim ríu rít trên cành, bên kia đại dương anh có thấy em cười khóc trong mưa, có biết em bơ vơ cuồng loạn tâm thần khi thiếu một bờ vai bên cạnh!

NTL