Nhà thơ Joseph Huỳnh Văn tên thật Huỳnh Văn Hiến, sinh năm 1942 tại Quảng Nam Đà Nẵng, mất năm 1995 tại Sài Gòn. Giới văn nghệ ở Sài Gòn thường tỏ lòng quý trọng và ngưỡng mộ khi nhắc tới ông, “Joseph Huỳnh Văn là một thi sĩ toàn tòng.”, “người thi sĩ dấn thân vì CÁI ĐẸP.”
Ngoài hơn ba mươi bài thơ đăng trên Nhã Tập và Tập san văn chương do ông chủ trương từ 1970 đến 1974, ông không còn riêng một ấn phẩm nào. Cho đến gần đây, đầu năm 2011, Giấy Vụn xuất bản của nhà thơ Bùi Chát đã đứng ra tổ chức ấn hành tự do một tuyển tập thơ Joseph Huỳnh Văn. Ấn phẩm tuy giản dị nhưng đẹp mắt, và rất đáng quý.
Nhà thơ Nguyễn Xuân Thiệp viết về thơ của ông, “Chữ nghĩa của Joseph Huỳnh Văn thì quá đẹp, quá sang mà tình yêu của anh với Têrêsa cũng sánh ngang tình yêu của Pasternak với Lara, nghĩa là diễm lệ và ngang trái. Những bài thơ “Cầm Dương Xanh” của Joseph Huỳnh Văn xuất hiện ở những năm đầu 1970, sau đó là biến cố 30 tháng 4 khiến ‘ông hóa ra thằng thằng hóa ra ông’. Và nhà thơ cũng lấm bụi tù ngục và hè phố.”
Trong bài tiểu luận “Joseph Huỳnh Văn Thi Sĩ Của Những Chữ”, nhà thơ Nguyễn Tấn Cứ viết, “Joseph chính là sợi dây kết nối của những cuộc đời của những con chữ, làm cho chúng tôi biết trân trọng chữ – ‘Không có Tuyên Ngôn nào cho chữ vì chúng tôi nghĩ rằng, một cách triệt để, thì không một chữ nào được phép nói thay thế cho một chữ nào khác…’ vì một lẽ ‘Có quá nhiều chữ nghĩa làm thơ, nhưng không nhiều lắm những chữ nghĩa thành thơ.’
Xin giới thiệu 6 bài của ông đang lưu hành trên mạng.
Âm
Thây chiều phơi tím
ngát rừng thông
Hoàng hôn không cùng ngực tuyệt vọng
Máu người yêu rừng rực cánh đồng vàng
Đá rũ
lạnh trăng
hồn chưa tan
Khói sắc dáng kiếm
Núi bàng hoàng
Tóc sao rối hoang mang trời vĩnh quyết
Mắt đêm thời thiết tha
Lệ chia phôi
Lời ca gởi mong manh trong cổ
có ai về
đâm ngục yêu nhau
Mai mải
phải thấy chút chiều phai
trong máu người liệt sĩ
Sẽ gần nhau trong khôn xiết biệt ly
Em đẹp như Cách Mạng
Vành khăn tang thắm đỏ giữa chiều vàng
Em đẹp như nát tan
Thuở bình minh, rạng rỡ xa nhau
Ôi vầng dương vầng sầu
Em đẹp như hoàng hôn đổ máu
Thầm giấu tên chúng ta
Như một chuyến đi xa
Người về dưới chân sao lặng lẽ
đẹp nghẹn ngào
tên của người trong trắng biết bao
Ôi vì sao ở cuối trời ly cách
Em đắm đuối
như chuỗi đời không gặp gỡ
đẹp bơ vơ
Như giấc mơ vội vàng tảng sáng
đẹp muộn màng
Ôi những người kiêu hãnh chẳng ngày mai
đẹp tàn phai
vì lòng hoài cách mạng
Trầm Thúy
Chiều khép mắt xanh
trầm thúy nhớ
trầm cỏ xanh
rủ bóng mực huyền sơ
Lòng sương phai Hoài khuất vết chân mờ
Trăng ấp-ủ vừng mơ trong đáy mộ
chiều đi mãi
Thương nắng vàng, nuối lại
chút hồng rơi bi-thiết cuối chân ngày
Chiều khép mắt xanh
trầm thúy nhớ
trầm ngàn mây
khép tím một giòng thơ
Trăng Cổ Thạch
Đêm bát ngát rạng đông
Bình minh xuống…
mịt mùng giòng Cổ Thạch
Khúc trăng tàn
Ngày ai hát điêu linh. Gương vỡ…
Bước hoàng hôn. Chân đá biếc chưa mờ
Nhớ đẹp đôi mắt sâu
để hồn sầu tăm tối
chưa thành lời chia phôi
sao môi đầy viễn xứ. Ven trời…
Một ngày hẹn xa nhau trên đường xưa
Lòng thạch xưa se sắt
Thương nhớ chút nắng chiều chưa khuất bên kia đời
Ôi lời thơ không nỡ gởi môi ai
chờ mãi lòng hoa nguôi bóng tối
Phố Vàng Phai
đắm đuối quên nhau
Đá xanh trăng thức lạnh khúc ca sầu
chập chờn ánh lửa
chìm môi sâu
nụ cười bỗng vì đâu
giữa buổi chiều đớn đau như lệ nuốt
Máu tuôn giòng Cổ Thạch
suốt Đêm Sau
[Lời thi sĩ:
Thạch: đá, trong thành ngữ đá vàng
Tên một thi sĩ đã khuất: Đỗ Đình Thạch
Đêm Sau: đêm sau “đem qua” (“đêm qua” trong ca dao). Là đêm nào đó. Không biết. Đã qua rồi.
Đêm của đời sau. Kiếp sau].
Cầm Dương Xanh
Ôi khúc cầm dương sầu quí-phái
Đàn ai
Ngăn ngắt trời tây-phương
Người lắng
mơ lên chiều
xanh vương…
hồng tuôn thanh-thót suốt đêm trường.
Hồng tuôn. em trắng nuốt dương tay
Thôi đã nghìn xưa hương khói bay
Đàn im. tôi biết làm sao thấy
Đêm qua tôi chết quá không hay
Đàn im, tôi biết làm sao thấy
Réo rắt. em tinh-khiết buông tay
Réo rắt. em trong suốt như mây
Ôi khúc cầm dương sầu quí-phái
Đàn ai. ngăn-ngắt trời tây-phương
Xanh đóa hồn tôi xanh lá lệ
Trong vườn tôi xanh đẫm tinh-sương.
Ôi khúc cầm xanh
sầu quí-phái.
Mưa trầm xanh cầm mộ ngát xanh
Yêu thầm kín trong vầng trăng sáng tạo
Trời hẹn mãi nghẹn ngào
Hương Cỏ
Gởi cho chiều hơi thở đất sâu
Yêu thầm kín trong lòng trăng viễn xứ
Vầng thơ xây mộ đỏ
sau đồi
Ôi Đoá Hồng chưa trao
nơi ngực người lỡ khép.
Rừng hoa sao rụng màu
nao nao
máu nao nao giữa lòng chiều thao thức
môi ngàn sau
rạo rực cả trời sầu
Trầm lặng ngực trăng đau
Ven hoàng hôn. Mịt mù chôn tiếng sáo
Rừng hoa sao
tung cánh máu xôn xao
Dào dạt đỏ trong lòng trăng sáng tạo
Ôi vầng thơ không nguôi máu đêm thâu
lửa sâu thẳm màu hoa trắc ẩn
Cánh môi chiều lữ thứ. Phân vân…
Bóng đời sầu mênh mông
phủ trắng
Muôn Hoa Hồng cháy rực
Đoá hồng trăng
rào rạt nở khắp đồng khuya. Nồng lửa.