Menu Close

Nguyễn Phan Thịnh

Nhà thơ Nguyễn Phan Thịnh sinh năm 1943 tại Hà Nam. Mất năm 2007 tại Sài Gòn.

TÁC PHẨM ĐÃ XUẤT BẢN

– Hư ngôn (thơ, typo, Huế, 1969) 
– Mơ một sáng mai hồng (thơ, ronéo, Phan Rang, 1/1975) 
– Lãng mạn đời trăng (thơ in chung, nxb Cà Mau, 1989) 
– Tình ca mưa (thơ, nxb Thanh Niên, tp.HCM., 2002)

Thơ, truyện, dịch thuật đã đăng trên các tạp chí:

– trước 1975: Mai, Tiểu Thuyết Tuần San, Văn,Văn Học, Vấn Đề, Bách Khoa…;

– sau 1975: Mỹ Thuật Thời Nay, Tri Thức Mới, Văn Nghệ Tp.HCM, Thế Giới Mới, Kiến Thức Ngày Nay, Văn Tuyển, Văn Chương… 

Những bút hiệu khác: Thăng Trầm, Nguyễn Phan, Sơn Ca, Quyên Quyên… 

HƯ NGÔN là tập thơ đầu tay, gồm 8 bài, của Nguyễn Phan Thịnh (1943-2007), với chân dung tác giả, bìa và phụ bản do Nguyễn Tuấn Khanh[1] vẽ. Tập thơ mỏng này được ấn loát theo lối typo, do tác giả xuất bản tại Huế năm 1969. Vì được in với số lượng hạn chế và do tác giả tự phát hành, tập thơ này hầu như được rất ít người biết đến. May thay, tác phẩm rất ít người biết này được cất giữ trong tủ sách gia đình của nhà thơ Trần Hữu Dũng. Bản điện tử dưới đây đến với độc giả bốn phương là do nhà thơ Lý Đợi thực hiện và cung cấp cho Tiền Vệ.

 

Hư ngôn*

Tặng bạn bè

1.

tôi còn sống được không

cây đã già khô những nhánh tàn

tôi còn sống được không với những tội lỗi hãi hùng

những đau khổ vỡ da mua chuộc và nuôi nấng

và chẳng có gì để sám hối hay xưng tội

tôi còn sống được là tôi nữa không

2.

con của cha mẹ, em của anh chị

công dân của tổ quốc

và người của nhân loại

có gì đâu để cho tôi xứng đáng tôi là

và những hứa hẹn tốt xấu nào ở trần gian hay bên kia mặt đất

3.

ai khen tôi ngoan ai trách tôi hư

ai thương tôi ai thù tôi

ở đời này và ngoài đời này

tôi còn sống được nữa không 

4.

nước đã cạn khô chai cũng đã vỡ

với gì hơn sự khuất hiện vô cớ trong cõi rỗng không của cõi rỗng không

và thế nào khi tôi đã chết

ôi là những bẩn thỉu hôi hám trong hồn dạ

ôi là những xấu xa hèn hạ trên xương da

ôi là những gì kia

tôi còn sống được không

và làm sao tôi chết 

5.

tôi là một con sâu róm, một bãi bùn hay một thây ma

tôi là gì khi ngoảnh lại xem tôi

tôi là gì vì không thể còn là người

dù là người sống dù là người chết

6.

mẹ cha đã bỏ lại

anh chị đã xa xăm

tổ quốc đã không là của tôi

nhân loại đã không là chúng ta

tôi là mẹ cha tôi, anh chị tôi

tôi là tổ quốc tôi, nhân loại tôi

tôi cũng là thần thánh tôi

tôi cũng là tôi mọi tôi

ôi xin có ai đến nguyền rủa cho một lời

7.

không mày sẽ không sống

mày sẽ không chết

mày sẽ không là gì hết

8.

chỉ là một rỗng không trong cõi rỗng không

vô hồn trong cõi vô hồn

vô hình trong cõi vô dạng

và vô thanh trong cõi im lìm 

 

Hư ngôn, Thơ Nguyễn Phan Thịnh

Bìa và phụ bản Nguyễn Tuấn Khanh

In 500 số xong ngày 15.7.1969, dành riêng 50 số đánh dấu từ NPT1 đến HN20, và CV21 đến BG50 để tặng thân hữu. 

Sau này Nguyễn Tuấn Khanh nổi tiếng trong hội họa với họa danh là Rừng. [phụ chú của Tiền Vệ] 

Trích từ nguồn website tienve.org 

PHỤ BẢN RỪNG

 

 

xích lô lên cầu

 

nếu anh chưa đạp xích lô qua cầu Kiệu

thì thật tình anh chưa biết đạp xích lô

 

anh ráng sức lên cầu, cẳng gà lẩy bẩy

lòi xương sườn trong áo lính xanh

 

tay run run ghì khung sắt nhơm nhớp

trên mái tóc người anh nghiến răng

 

mồ hôi như mưa mặt hóp xanh

bết muối trắng lưng áo lính

 

nếu anh đạp xích lô không lên cầu Kiệu

thì anh sinh ra không phải để đạp xích lô

 

anh ráng lên lên cầu

nhưng đã mất đà kiệt sức vì đói

 

thoắt một giây bàn đạp bật lên

dù anh trút sức tàn thật lâu lâu lắm

 

tích tắc kinh hoàng anh nín thở

đất trời đen như đáy huyệt mở toang

 

thùng xe nẩy dựng ngược

tiếng thét đàn bà xoáy vào óc anh

 

xe lật ngang, anh vật ra như bó giẻ

nghĩ mình chết hiển nhiên

 

ống chân nhói buốt tươm máu

tất cả dại tê dưới nắng lóa đỏ hực lên

 

anh không nhấn nổi chân lên bàn đạp

chưa thuộc bài lao động là vinh quang

 

đời anh cũng chưa một lần ngồi

để ai khác vì mình vất vả còng lưng

 

cầu Kiệu Sài Gòn dốc cao lên chất ngất

cho anh thấy một lần thăm thẳm ngày anh

 

học bài học đầu đời năm bốn mươi tuổi

lao động là máu xương

 

có tay người nâng vai anh dậy

và tiếng đàn bà lạc giọng thì thầm

 

anh nghe lạ như từ cõi xa vời

mơ hồ lắm–thầy ơi!

 

Sài Gòn, 2005