Menu Close

Người bình thường

Biết bao nhiêu người đã nói cuộc đời là mộng ảo, là phù vân thoáng qua nhưng vẫn tranh giành đẫm máu. Chiến trường dù lặng yên tiếng súng nhưng máu vẫn không ngừng chảy trong bóng tối, sau tấm màn nhung. Những xác chết phục vụ cho một mưu đồ bất chính, mang lại thỏa mãn riêng cho một kẻ giật dây sau cùng. Như con thú say mồi chỉ lao đi chém giết, mùi máu càng làm tăng ý chí chinh phạt, ta cứ lao đi không cần biết đến ngày mai, chỉ biết có đồng quy ư tận, lưỡng bại câu thương. Nhưng khi đã giết sạch kẻ thù và bước lên ngôi báu, nhìn xung quanh mình ta còn lại gì? Chỉ là một sự trống rỗng và nghi ngờ khắp nơi. Chính lúc đó ta mới thấy cuộc đời và phù du mộng ảo. Khoảnh khắc thực nhất chính là ngồi đối diện với ấm trà, trở lại chính mình của ngày xưa. Khi ấy ta mới thấu hiểu được làm người bình thường là hạnh phúc. Nhưng tại sao máu vẫn đổ cả ngàn năm?

Ðể biết được mộng ảo ta phải đi đến cùng mộng ảo, để hiểu được phù vân ta phải kinh qua hết những phù vân. Không còn con đường nào khác. Phần thưởng lớn nhất của cuộc chinh phạt chính là những giây phút thức tỉnh bình yên sau chiến thắng huy hoàng. Lúc đó ta không còn mong cầu điều gì khác cả. Ta bình thường, bình dị sống những ngày lặng lẽ an vui. Lúc nào cũng an định nên mới nhìn đời được trọn vẹn bây giờ hôm nay. Một bóng chim đậu trên cành phi lao cao vút hót thảnh thơi một mình. Một cơn mưa rào gõ vào khung cửa kính chảy xuống những giọt nước dài nhìn kỹ như một khu rừng giá băng. Một cuốc dạo bộ trong rừng cây buổi chiều râm mát. Tất cả đều đổ vào hồn ta trọn vẹn ân tình. Vì ta không mong cầu điều gì khác cả nên ta chấp nhận và tương giao với ngoại giới hoàn toàn. Ta là một người bình thường. Và trong câu nói thức tỉnh ấy, niềm vui chảy tràn ra bát ngát mênh mông. Cánh cò trắng bay về nhà buổi chiều tối, ta trở về chính mình trong thầm lặng. Hoàn toàn nương tựa vào chính mình nên ta không còn sự bất an khi kỳ vọng vào kẻ khác, không bị kẻ khác làm một chút gì tổn thương. Bởi vậy cho nên gửi những người đang chiến đấu. Hãy chiến đấu hết mình đi, hãy sống cuộc đời của mình, hãy đi đến cùng mộng ảo để thức dậy sống những tháng ngày bình an. Hãy thức tỉnh ngay trên đầu lưỡi kiếm sắc. Phải như con phượng hoàng tái sinh từ tro tàn để tắm lượn trong ánh sáng hạo nhiên. Và khi ấy nhớ đến uống trà với ta nhé. Trong khoảnh khắc đối diện uống trà trong im lặng, tất cả bụi trần sẽ lắng xuống và thế giới sẽ tươi mát hân hoan.

Sài Gòn, ngày 7/8/2014

 

Tiếng vọng

Tặng ta ngày xưa cũ…

Thời gian đối với anh không phải mang ý nghĩa trừu tượng mà là một người bạn thiết thân. Mười mấy năm thoáng qua như chớp mắt, đã có bao nhiêu chuyện xảy ra, bao nhiêu nỗi niềm được kể lại. Anh đã nhờ thời gian mà khôn lớn thêm, trưởng thành hơn. Người bạn này đã chữa lành cho anh nhiều vết thương, vạch ra cho anh thấy bộ mặt thật của một vài người anh từng kính trọng. Một cách vô cùng kiên nhẫn, thời gian rạch một nhát dao chầm chậm lên mọi mặt nạ và những vũ đài để từ từ làm rơi xuống những thứ xấu xa kinh tởm. Nỗi đau đớn làm anh tỉnh ngộ. Nhưng điều gì cũng có cái giá của nó. Anh chín chắn hơn nhưng già nua đi. Thời gian cũng khắc lên mặt anh những vết nhăn tuổi tác, lấy đi những cử động nhanh nhẹn và hoạt bát của ngày xưa. Những điều thiết thân và tốt đẹp nhất với anh cũng dần nhạt phai đi và biến mất. Anh có chút tiếc nuối nhưng mãn nguyện vì thấy mình đã sống thật đẹp đẽ cho đến tận bây giờ. Tuy trải qua bao nhiêu biến cố nhưng anh không hề thay đổi bản chất. Anh vẫn là anh của ngày xưa, chưa bao giờ bán linh hồn mình cho quỷ dữ. Anh vẫn cảnh tỉnh mình thường xuyên. Mỗi lần có dịp về quê, anh lại đi thăm căn nhà cũ thuở nhỏ, mái trường rêu phong ngày xưa để nhớ mình từng có một tâm hồn thơ ngây tinh khiết. Tất cả đều chảy trôi đi mãi. Anh chỉ còn lại chính bản thân mình. Những bước chân anh đi hôm nay đạp lên những vết chân ngày cũ tạo ra một tiếng vọng cho riêng anh. Thanh âm đó nhắc nhở cho anh thấy được ý nghĩa thực sự của cuộc đời là trở về chính mình trong mọi khoảnh khắc. Một mình riêng biệt bất động giữa sự chảy trôi. Trở về chính mình trong yên lặng giúp anh tạo ra những tiếng vọng mênh mang. Anh đóng băng những tiếng vọng đó bằng ngôn ngữ rồi cất vào sâu trong căn phòng tâm tư sâu kín nhất. Ðôi khi trong đêm vắng, anh ngồi yên trong bóng tối, lặng lẽ rã đông những nỗi niềm tiếng vọng để nghe ra chính bản thân mình. Cứ như thế, anh đi qua hỗn loạn dòng đời, một mình một cõi. Không biết đến khi nào tiếng vọng cuộc đời anh mới được nhân gian hiểu thấu và nghe ra?

Sài Gòn, ngày 18/9/2014