Nhà thơ Dư Thị Hoàn, tên thật là Vương Oanh Nhi, sinh năm 1947 tại Hải Phòng, gia đình gốc Hoa. Bà còn là một dịch giả với bút danh Nữ Lang Trung. Bà đã in hai tập thơ: Suối nhỏ (thơ 1988) và Bài mẫu giáo sáng thế (1993). Mới đây, bà và chồng là nhà thơ Trịnh Hoài Giang đã chính thức tuyên bố từ bỏ Hội Nhà văn VN.
Thơ Dư Thị Hoàn ngoài những bài mang đậm tính trữ tình, đôi khi bật lên những chi tiết tinh tế (như bài “ Tan vỡ”) đã gây được sự quan tâm giới văn chương trong đầu thập niên 90 ra, thì thơ của bà còn nét suy tư khắc khoải, và lặng lẽ, cùng những thi ảnh đẹp, rất riêng. Thận Nhiên.
Tan vỡ
Mở ngăn kéo rồi anh bỏ ngỏ
Bút viết xong không đậy nắp bao giờ
Ôi anh yêu, lơ đãng đến là
Con nai rừng của em…
Tất cả rồi dễ qua đi, qua đi
Chúng mình sẽ thành vợ thành chồng
Nếu không có một lần
Một lần như đêm nay
Sau phút giây
Êm đềm trên ghế đá
Anh không cài lại khuy áo ngực cho em
Trong bệnh viện tâm thần
… Tôi sẽ khỏi bệnh
Lại dịu dàng hát bên chiếc khung thêu ngày ấy
Không cần bác sĩ
Không cần những viên thuốc đắt tiền
Chỉ cần đôi bàn tay nào run rẩy mang đến
Một nhành hoa dại thôi.
Ánh lửa
Hãy buông xuống
Ðừng giơ bàn tay che ngọn đèn dầu
Ðừng khám phá em
Bằng đôi mắt nấp sau bóng đen
Hỡi bàn tay nhân từ khôn khéo
Xin hãy buông xuống
Giữa chúng ta
Hãy để ánh lửa bập bùng sáng
Dù đang lúc đôi mắt anh
Phóng ra mũi tên tẩm thuốc
Nhằm rơi rụng trái tim em.
Vi vu
Hà Nội
Mùa thu rồi nhỉ
Yểu điệu đài các mà làm gì
Chẳng hẹn vàng lá vẫn rơi
Thả mình đi em
Gương soi…
Màu tím của ngày hôm qua
Màu hồng ngày hôm kia
Và màu trắng trong ngày xưa nữa
Bội mùa hư không…
Khâu lại chiếc ba lô chưa kịp rũ bụi
– Ừ, em đi
Lại một hành trình không chú thích
Thân gái dặm trường
Mùa nào mà chẳng hư không.
Đêm tân hôn
Em như con tàu gặp bão
Rừng san hô đáy biển
Chưa kịp buông neo
Chưa kịp buông neo
Rừng san hô đáy biển
Em như con tàu gặp bão
Ðêm tân hôn
Có gì quan trọng đâu
Có gì quan trọng đâu
Chúng mình cùng lên sân khấu
Môi thâm má thắm
Diễn cho hết một thoáng trần gian
Có gì quan trọng đâu
Kịch bản đã dàn cảnh
Cứ thế nhập vai
Sao cho đài từ nằm lòng
Có gì quan trọng đâu
Vai Kiều nữ đày đọa
Vai Tú bà hăm dọa
Vai Sở khanh đào tẩu
Vai Từ Hải uy phong…
Khóc cười cho thật đáo để
Rồi lên voi
Rồi ngã ngựa
Mua vui thôi
Mà chắc gì đã được một vài trống canh!
Có gì quan trọng đâu
Gột rửa son phấn
Tẩy sạch mày râu
Gỡ bỏ đụn tóc
Lột cởi y trang
Chấm hết!
Ta về đằng ta
Người đi đằng người…
Có gì quan trọng đâu
Hết vở rồi mà
Sao anh còn ngất ngưởng
Sao em lại hờn dỗi
Sao chị vẫn sụt sùi
Ô hay!
Gửi mùa hạ
Hai chiếc thìa bé xíu khuấy động hai tách café, mặt hồ Xuân Hương không gợn sóng. Anh thấy không, chúng mình giống nhau cả mùi thơm từ bước lỡ đầu tiên, và em không dám chối, ta giống nhau…
Cung điện triều vua cuối trên đỉnh đồi phủ màu biến thiên, rêu lầu vọng nguyệt. Bây giờ tháng mấy rồi mà lầu vẫn tròn khung trời để ngỏ, in hình gió và vàng son quá khứ…
Khúc quanh đường thông lưu luyến gót hài ai nhỉ? Trịnh công bay và Khánh ly xa, giông bão kết tủa buổi chiều Cung tơ ấy, ngự lưng chừng đồi hú gọi… Mã cô nương ngồi như cung cấm, so dây đàn kiêu căng.
Hình như không gian mời gọi, anh đung đưa hát, lời hát không bay, vì anh không say, vì em không lay, vì anh đã từng hát rất hay, vào một đêm khai ngộ trên cõi vô minh này!
Người họa sĩ ngồi bên gom nỗi vô vọng vào ký họa, nét chấm phá vương giả dưới quầng sáng lờ mờ, em và anh hai cây sầu thắp đêm…
Con ngựa quả là loài không tỉnh táo, kéo cỗ xe dụ chúng mình vào thung lũng mờ ảo. Xa xa một đôi trai gái thả cặp chân xuống hồ khua ráng đỏ, một sát na chiều im vó ngựa, nắng xế hoàng hôn như mũi khoan vào lòng thung lũng – Tình yêu. Anh nói: muộn rồi, ta về thôi ! Em vâng: muộn rồi…
Sương Ðà Lạt quyến rũ từ một ca nữ mắt còn vời vợi… không mau tan.
Sài-gòn, 6/2006
Nơi dĩ vãng
Mặt hồ đen
Không gian chìm xuống đáy
Gió dừng trên quả đồi
Tiếng dế gọi…
Trăng lên
Dường như thế
Và như thế
Thiếu phụ ngồi trong đêm
Cây tháp bên bờ hoang phế
Quả chuông
Ðợi quá khứ về…