Lê Thị Thấm Vân, tên thật Lê Thị Hoàng Mai, là tác giả của những cuốn tiểu thuyết nổi tiếng Xứ Nắng, Âm Vọng, Mùi Của Riêng Ngân (đăng trên các websites, chưa in), Bóng Gẫy Của Thần Tích. Truyện của LTTV táo bạo, chuyên khai thác về tình dục, có sức hấp dẫn với nhiều người nhưng cũng có vị không chấp nhận. Ngoài ra LTTV còn làm thơ. Thơ của cô cũng đượm mùi dục tính nhưng vẫn giữ được ý thơ hồn thơ gây cảm xúc cho người đọc.
SAO KHUÊ
thành khẩn
em cúi đầu
dần sát xuống
vũng ngực trũng
những sợi lông
những nốt ruồi
đậm nhạt
những đốm tàn nhang
dấu vết thời gian
em
nhắm nghiền đôi mắt
hít sâu
thân thể anh
thơm thơm mùi của sách cũ
cỏ và em
cỏ
tắm đẫm
cơn mưa
đổ xuống
từ trời
cỏ
xanh tươi
em đã uống
những giọt nước
từ mắt anh
từ môi anh
từ sự sống anh
thân thể em
thắm tươi
đợi chờ
tôi giấu thời gian vào trong tóc
tôi ủ mùi hương dưới làn da
tôi vỗ nhẹ tim tôi, hãy khoan đập mạnh
đợi chàng đến
chàng sẽ đến
vào mùa đông năm nay
là em
này anh,
em (sẽ) không nói rằng
em nhớ anh
em cần anh
em yêu anh
mà, em sẽ
làm cho anh yêu em
từng ngày từng ngày
còn lại
của anh
ở trần gian này
sáng
mùa đông
có những buổi sáng
trời lạnh
anh không muốn ra khỏi giường
chỉ muốn tìm về
nơi chốn
đám cỏ non man dại
ướt mềm
thơm thơm
mùi da thịt của riêng em
để thấy cuộc đời còn đáng sống
và anh hiện hữu
còn lại
rồi một ngày nào đó
em và anh sẽ phải rũ lòng giã từ tất cả
ra đi
cây sồi trăm năm ngoài khung cửa sổ sẽ tàn rụi, gẫy đổ
căn phòng tràn ngập âm thanh sóng vỗ sẽ bị phá, người ta sẽ
cất lên một căn phòng mới khác
quán cà phê nắng đuổi sẽ lần lượt đổi qua bao đời chủ
tiệm sách quen thuộc sẽ chứa thêm tác giả mới, loại bớt tác giả cũ
chiếc xe đen cao chở em với tiếng đàn mê hoặc Mark Knopfler rồi cũng bị hỏng, quăng vào một xó trong thành phố
dấu tích
còn lại
là những bài thơ tình em viết
cho anh
trở lại quán cà phê trên đường dana
buổi sáng êm ả
như mái tóc trôi chảy của người đàn bà
nắng vàng buổi sáng hiu hiu
chùm tường vi đầu mùa đang nở ngoài bờ hiên vắng
không gian quá đỗi thân thuộc
khuôn mặt anh chàng pha cà phê thoáng chút lém lỉnh
bàn ghế và sàn nhà lặng yên
những bức tranh trên tường lặng yên
những khuôn mặt khách cũng lặng yên
quán cà phê tôi thường ngồi hầu như mỗi ngày
âm thầm chia sẻ nỗi lòng tôi trong nhiều năm
những giòng chữ viết
những dự tính
những ý tưởng thú vị chực chờ tuôn trào
những muộn phiền, cô đơn như thòng lọng thắt chặt
mặt ghế mòn nhẵn một phần,
vì tôi
mỗi mặt bàn
là một khuôn mặt
tôi đã khóc nơi đây
tôi đã thấy tâm hồn thật bình thản nơi đây
tôi đã giấu nỗi buồn riêng nơi đây
tôi đã thương tôi cùng cực cũng ở nơi đây
cầm ly cà phê thấy tay mình run run như lần đầu
thò tay trộm tiền cắc trong túi áo mẹ
hai thìa đường cát nâu
chút sữa half & half
nhấp ngụm cà phê
tôi gặp lại tôi
Đinh Cường
LTTV