Thận Nhiên giới thiệu:
Theo Wikipedia, nhà thơ Đỗ Trung Quân sinh 19 tháng 1 năm 1955, tại Sài Gòn. Ông từng là Thanh niên Xung phong trong cuộc chiến tranh 1979, sau đó ông là nhà báo, MC, và họa sĩ.
Có thời, thời của tập thơ “cỏ hoa cần gặp” và trước đó, thơ Đỗ Trung Quân thật đẹp, trau chuốt mà tự nhiên, một số bài được phổ nhạc và phổ biến rộng.
Những năm sau này, khi ông không còn làm báo nữa, chỉ chuyên tâm vào hội họa, thỉnh thoảng đăng thơ trên diễn đàn văn học Tiền Vệ với một giọng thơ khác hẳn trước. Lúc này, thơ ông ít mang tính duy mỹ như trước, mà là những lời nói giản dị, thoáng chút hài hước, mang nhiều tâm tư và phản ứng trước thời cuộc. Có vẻ như trước đây ông “viết” cho những người hâm mộ, và giờ thì “nói thầm” với chính mình.
Tác phẩm
– Cỏ hoa cần gặp (1991)
– Chân mây cuối trời (in chung cùng Hoàng Ngọc Biên, 2003)
Một linh hồn chết không hái được sao
Trên chiếc chuồng bồ câu ở tầng ba một ngôi nhà bình thường như mọi ngôi nhà
nhiều đêm từ ô cửa của căn phòng bé nhỏ
tôi thò tay chạm vào những vì sao
lạnh và ướt
những vì sao từ miền cối xay gió – alphonse daudet…
quên mất chiếc áo rách của mình
tôi sống
từ dòng kênh đen hôi hám, xác chuột chết và những đứa trẻ mò bọc ni lông
nhiều đêm khi nước cạn
tôi thò tay vớt lên những vì sao rơi xuống chìm tận đáy bùn
những vì sao từ miền cối xay gió – alphonse daudet…
quên mất chiếc quần rách của mình
tôi sống
từ đôi mắt bây giờ đỏ ngầu những phiền muộn
tôi không vớt được vì sao nào
từ tầng thượng của một penthouse
rượu vang, nến và chopin
cũng mãi không có vì sao nào tay mình chạm được
Một linh hồn chết
không hái được sao…
Tháng tư nào đó ở thị xã Cần Thạnh
thị xã im ắng khô cong dưới nắng
xoài rụng trong vườn không người nhặt
tiếng bộp khô khốc đủ làm ve giật mình ầm ĩ một chút rồi thôi
mùi gió biển trắng mầu muối
năm ngoái anh đã ghé đây chẳng để làm gì chỉ để nghe trưa xoài rụng
ngủ yên không ác mộng
trên chiếc võng cũ
thế thôi
thị xã khô nứt mặt lộ
nhưng vườn xanh rười rượi chai đế và con khô
cô quán đạp xe kiểu Cần Thạnh – chân dài thò từ phía sau boọc-ba-ga.
du côn và dịu dàng
trẻ con và gợi cảm
mông rất tròn
tháng tư
thị xã không nhà quê mà nhà quê
hoa dại hăng hắc trong giấc ngủ
xoài rụng buồn buồn như phận người
không ai hái thì rụng chơi…
thị xã chẳng có gì vui
cũng chẳng có chi buồn
hoa phượng nở im lìm, rụng im lìm tự thiêu im lìm…
tiếng bi-da lóc cóc…
thôi
hết chai này thì về
bây giờ nửa tỉnh nửa mê…
Đỗ Trung Quân
tình ca người hết ý
[bài thơ cuối cùng năm âm lịch – sài gòn 28 tết]
Bài thơ [hay lời hát] này để tặng thi sĩ Nguyễn Đăng Thường, người tôi chưa từng được gặp, dù tôi xin mượn tên ông để đặt tên cho con trai mình. Và tôi cũng học tập ông, xin ghi“nếu lời thơ có gợi đến một ca khúc nào đó thì chỉ là chuyện bất đắc dĩ, vô duyên đối diện bất tương phùng mà thôi.”
Bài thơ được viết hồi tháng 7/ 2011, sau khi một người biểu tình ở Hà Nội tự ý “va cái mặt” vào giày của một đại úy công an. Cú “va cái mặt” vào giày này xảy ra khi anh công an vừa “nhón bước” xuống xe bus. Nhưng rất may cho anh công an, cú “va cái mặt” này không làm anh té ngã. Anh công an cũng đã không thưa kiện cái đứa suýt làm nguy hiểm tính mạng mình. Anh thật là một người rộng lượng…
tôi có người yêu
xuống đường hôm qua
tôi có người yêu
vừa mới đi ra
nó đạp vào nhà
nó đạp thật thà
nó bảo là
“mày chống china…”
tôi có người yêu
xuống đường hôm kia
tôi có người yêu
bị đánh lia chia
đánh thật đầm đìa
nó giật cả cờ nó bảo rằng
“đừng có lơ mơ…”
tôi muốn yêu anh yêu việt nam
ngày gió lớn tôi đi môi gọi thầm
gọi tên anh
ôi giời ôi!
nhìn anh
tôi muốn
chết cho rồi…
tôi có người yêu
xuống đường hôm nao
tôi có người yêu
bị đánh ra chao
đánh thật ngọt ngào
đánh tựa bột nhào
ngay chỗ hiểm nghèo
nằm chết cong queo…
(Những bài thơ trên đây được trích từ nguồn webside Tiền Vệ)