Mênh mông gió. Phiêu diêu mây. Mong manh sương. Dịu dàng mưa. Mơ màng khói. Vườn tịnh yên. Hoa tươi nở. Cúc vàng tươi. Lan tím ngát. Cỏ biếc xanh. Hồng nhung thắm. Không gian tĩnh lặng, chìm lắng trong cung bậc huyền siêu của khúc thu ca. Lá nhẹ rơi. Tiếng xào xạc trầm buông. Lòng thiên nhiên cũng như lòng nhân thế, tưởng chừng nhận ra giai điệu của khúc thu ca đang khẽ khàng bay lượn giữa hư không. Nhiều và rất nhiều điều sâu thẳm rất lạ của cuộc sống, đang mỉm cười với cuộc đời chung quanh. Bức tranh đời vi diệu được vẽ bằng những nét ngắn, dài, thẳng, cong, đậm, nhạt, có khi đứt đoạn khác nhau, của mỗi một tâm hồn. Những mảng màu sáng tối đối lập, những góc cạnh gần xa không đồng nhất, phản ánh tình cảm của ai đó, hoặc nồng nàn tha thiết, hoặc dang dở buồn thương, khi nhìn ngắm vũ trụ dưới lăng kính có bảy màu quang phổ đỏ-cam-vàng-xanh-lam-chàm-tím. Vì là như thế, muôn vạn điều xảy ra trong một ngày có đêm và sáng, luôn dấy lên từ cung bậc hoặc sâu lắng u trầm hoặc tao nhã thanh thoát của tiếng tơ lòng bất tận. Niềm vui. Nỗi buồn. Khổ đau. Hạnh phúc. Bi hoan. Ly hợp. Cùng hằng hà sa số cảm xúc khác, phức tạp có đơn giản có, tồn tại ngay trong đáy sâu nội ngã của chỉ một con người
Bảo Huân
Con người, đặc trưng của cái tôi cái ta cái ngã, luôn luôn bộc lộ ý lực một cách khác thường. Có lúc cái tôi cái ta cái ngã thấy mình đầy sức sống, mạnh mẽ cứng cáp vượt lên trên những nghịch cảnh có trong đời. Nhưng cũng rất nhiều khi, cái tôi cái ta cái ngã ấy quằn quại đau đớn, hoang mang mòn mỏi, chỉ vì những sầu muộn giăng mắc trong thế sự thăng trầm. Tóc dài áo trắng đi qua, giòng mơ ảnh ảo vỡ oà tiếng xưa. Cuối đường hoang vắng gió đưa, tàn thu biến tấu nhạc vừa lỡ cung. Chỉ cần một chấn động của hoài niệm hiện hữu, tần sóng tâm tư bỗng vật vờ phiêu hốt. Cứ như thể đang yên ả giữa cây xanh, con đường tự xé mình thành ngã ba. Người ta về với người ta, còn tôi cuối độ thu tà về đâu? Thế là tiếng buồn vang âm vang. Tưởng như mọi ngõ ngách của cuộc đời, đều cưu mang những giọt mưa buồn tàn thu ai oán. Tưởng như từng khúc quanh nơi góc phố, là giòng sông phân chia thành nhiều nhánh. Ở đó con đò rẽ nước sang sông, tiếng xưa hồ vọng cuồng giông bão đời. Trăng buồn chìm giữa biển khơi, lên đò tiếng khóc vàng rơi lá sầu. Trong cây tiếng lá thì thào. Trong hoa nụ biếc ngọt ngào hương. Sớm mai chợt thấy sương vương. Vàng hoa cúc hát lời thương hôm này. Tự bản chất của con đường, của giòng sông, của bến đợi, của hoa cúc, của lá vàng, của mùa thu…, tất cả đều không có nỗi buồn, không có niềm vui, không có nụ cười, không có tiếng khóc. Khởi từ cái tôi cái ta cái ngã của mỗi một người, tự nhiên mùa thu buồn da diết, tự nhiên lá thu sầu héo hon, tự nhiên trăng tàn rơi sóng nước. Và cũng khởi từ cái tôi cái ta cái ngã này, mùa thu chợt lung linh ánh nhạc, tiếng thu chợt mơ huyền mộng ảo, lá thu chợt mong manh dịu dàng, gió thu chợt nhẹ nhàng phiêu hốt.
Tẻ vui cũng bởi tại lòng…Tố Như tiên sinh đã ân cần xác nhận như vậy. Và Xuân Diệu, nhà thơ của tình yêu tự ví mình như con chim đến từ xứ lạ ngứa cổ hót chơi, cũng đã gieo vần gửi ý nói lên sự biến động vô cùng của tâm tưởng:
Thuyền qua, mà nước cũng trôi.
Lại thêm mây bạc trên trời cũng bay
Tôi đi trên chiếc thuyền này
Giòng mơ tơ tưởng cũng thay khác rồi
Cái bay không đợi cái trôi
Từ tôi phút trước sang tôi phút này.
Cái bay không đợi cái trôi. Từ tôi phút trước sang tôi phút này. Chính cái bay và cái trôi trong tâm tình của cái tôi cái ta cái ngã, đã khiến bức tranh đời vi diệu được vẽ bằng những nét ngắn, dài, thẳng, cong, đậm, nhạt, có khi đứt đoạn khác nhau, của mỗi một tâm hồn. Chính những mảng màu sáng tối đối lập, những góc cạnh xa gần không đồng nhất, phản ánh tình cảm của ai đó, hoặc nồng nàn tha thiết, hoặc dang dở buồn thương. Một mình thu chẳng bao giờ, gọi giông bão đến cho thơ chạnh lòng. Ngày đi đêm lướt qua song, thời gian gõ nhịp xanh giòng thẩm dương. Từ miên viễn gọi vô thường, huyền cầm buông tiếng còn thương bến ngàn.
Mênh mông gió. Phiêu diêu mây. Mong manh sương. Dịu dàng mưa. Mơ màng khói. Vườn tịnh yên. Hoa tươi nở. Cúc vàng tươi. Lan tím ngát. Cỏ biếc xanh. Hồng nhung thắm. Không gian tĩnh lặng, chìm lắng trong cung bậc huyền siêu của khúc thu ca. Lá nhẹ rơi. Tiếng xào xạc trầm buông. Lòng thiên nhiên cũng như lòng nhân thế, tưởng chừng nhận ra giai điệu của khúc thu ca đang khẽ khàng bay lượn giữa hư không. Nhiều và rất nhiều điều sâu thẳm rất lạ của cuộc sống, đang mỉm cười với cuộc đời chung quanh. Bức tranh đời vi diệu được vẽ bằng những nét ngắn, dài, thẳng, cong, đậm, nhạt, có khi đứt đoạn khác nhau, của mỗi một tâm hồn. Bến cũ ngày xưa người đi vấn vương biệt ly. Gió cuốn muôn phương về đây. Thấy bóng người về hay chăng? * Cung đàn nhẹ buông như lá nhẹ rơi trên màu xanh vĩnh hằng của cỏ. Từng chiếc lá nhẹ rơi có một linh hồn riêng, một tâm tình riêng, một cảm giác riêng. Từng chiếc lá nhẹ rơi cũng là biểu hiện của một cảnh biệt ly. Thế có nghĩa là sự biệt ly không chỉ mang ý nghĩa buồn phiền đau đớn. Sao ta không nhìn sự biệt ly theo tâm hồn một chiếc lá nhẹ nhàng rơi.
Không gian tĩnh lặng. Tôi ngồi giữa một mùa trăng. Nghe trời đất âm vang khúc thu ca của mộng đời như nguyện.
HV – 5am Chủ Nhật ngày 20 tháng 09 năm 2015
*“Bến Cũ.” Ca khúc của nhạc sĩ Anh Việt