Đỗ Trí Vương rất trẻ, anh sinh năm 1990 tại Sài Gòn;thơ của Vươngđã xuất hiện trên Tiền Vệ từ năm 2006, khi anh mới 16 tuổi.THỨC ĂN CỦA NGÀY HÔM NAYlà tập thơ đầu tay do nhà xuất bản Hội Nhà Văn ấn hành cuối năm 2008. Những bài thơ đầu của anh làm dấy lên sự quan tâm và thú vị của giới văn nghệ vỉa hè Sài Gòn. Sau đó, anh không làm thơ nữa, hoặc có làm nhưng không đăng ở đâu, làm người đọc tiếc nuối và băn khoăn: “Lẽ nào chàng thi sĩ trẻ không còn hứng thú?”
Thơ của Đỗ Trí Vương thú vị ở cái cách anh cảm nhận và diễn tả lại thế giới quanh mình một cách ngộ nghĩnh, hài hước và tươi mới.
Mùa tròn
Tôi bơi trong mùa mưa. Một
con kênh thối đâm xuyên qua thành phố
quá khứ và tương lai là một vòng tròn
đen bẩn
và tôi cũng vậy
Sẽ tới thôi
thoát vòng vây của mẹ
hôn nhân
hoa
và đất
cả những vết bầm.
Tôi rời nhà
lưỡi tôi
bám đầy mạt cỏ
Chiếc điếu bát nằm co buồn bã
con cá chột ngớ ngẩn đong đưa
những gì tôi không thể vứt bỏ
sẽ vứt bỏ tôi
Bắp thịt nhão trên đầu ngón tay
tàn thuốc lào
lả tả
qua mùa mưa. Rất tròn
Khiêu vũ với chó
Cánh đồng về đêm
gió lạnh luồn qua tóc
mùi nồng của phân ải đặc quánh không gian
Ðằng xa kia chút ánh sáng khẽ khàng
đầu tôi nặng trịch và mọi thứ mờ dần
tôi bơi trong bóng tối
con chó trong tranh sao giống chó ngao
của địa ngục
Tiếng gì rít lên
còi xe, gió, hay chó trong tranh
có thể tôi vừa thấy
thiên đàng
Tôi vẫn trôi và con chó soi đường
nó cùng tôi khiêu vũ
và nhiều cô nàng xinh đẹp vây quanh
Con chó thì thầm:
“Tôi là tù nhân của lớp da”
Rồi nó nhìn tôi
khích động và mai mỉa
Tôi trốn sau lưng tôi
và không thể làm gì
Ðiều cuối cùng tôi nhớ
khi chạy khỏi cánh cổng
mùi phân dịu dàng
và con đường quen thuộc
Nhìn thấy từ huyền thoại
Tôi nghĩ về Sơn Tinh và sự bối rối của ông ta
khi nhìn cơ thể Mỵ Nương ướt sũng
Mặt đất lạnh trơn và nhẫn tâm
từ đó thiên đường xuất hiện
Mỵ Nương chảy máu từ từ
rất lâu – trước tất cả các loài thủy quái –
và nàng chết trước mọi người đàn bà
khi Sơn Tinh ăn nàng bằng mắt
tôi thấy sự cô đơn của họ
khi câu chuyện thành huyền thoại
tôi cũng nhận ra sự hoảng loạn của họ
điều họ không kịp biết
Mọi cái đều tốt
Một tháng trước đây tôi vẫn tin
“không có việc gì khó. Chỉ sợ…”
Một tuần trước đây tôi nghe thấy
âm thanh của bãi cứt bò rơi xuống mặt đường nhựa
bỏng mùa hè
khi ai đó nói: “muốn là được”
Một năm nữa trôi qua. Vẫn thế
có lẽ không nên vội
ném đá lên tường
Tôi vẫn tin những câu truyện cổ tích
cả những điều xuẩn ngốc nên thơ
Nếu đứng ở giữa đường hầm
xuyên từ Việt Nam sang châu Mỹ
tôi sẽ bị hút về phía nào?
Có cần vội xác tín điều gì
khi tôi còn quá trẻ
Mùa Giáng Sinh thành phố tôi
Mùa Giáng Sinh thành phố tôi
Có nhiều ông Noel
Ðứng trên các cửa kính
Giống trong giấc mơ tôi
Mùa Giáng Sinh thành phố tôi
Có nhiều thông Noel
Những bông tuyết lung linh
Chúng đều bằng chất dẻo
Mùa Giáng Sinh thành phố tôi
Có cả những ông Noel
Mắt toét mũi tẹt rương bương
Phát quà bằng xe máy Tầu dưới nắng trời ba lăm độ
Silent night … thành phố tôi rách vụn
tiếng nẹt pô của bọn đua xe
Nếu Giê-su giáng sinh tại thành phố tôi
trông ông ta sẽ như thế nào?
Mùa Giáng Sinh năm nay
Nếu được phép
Tôi sẽ ném cây thông ra ngoài cửa sổ
Và đá vào mông teo tóp của lão Noel
DTV