Huy Tưởng là nhà thơ nổi tiếng từ trước 1975. Bùi Giáng đặc biệt mê thơ ông và đã trích dẫn một bài thơ xuất thần nhập thánh đáo thiên tiêncủa Huy Tưởng:
Ướt hai tà áo nâu rồi
Bên chùa mục giọng kinh hồi lệnh sang
Giọt chuông rơi thấm cỏ vàng
Nghe kìa sư nữ vừa choàng áo tu
Tôi nằm ấp lá đêm thu
Mai sau nở trái sa mù pháp không.
Đinh Cường cũng là một trong những người yêu thơ Huy Tưởng. Cách đây không lâu, Đinh Cường viết:
bật ngọn đèn vàng ở đầu nằm lên
đọc lại thơ Huy Tưởng sao mà
nhớ mà thương quý lạ lùng một
tâm hồn thy sỹ thượng đẳng ấy
Và còn nhiều nhà nữa ca ngợi thơ Huy Tưởng. Sau đây là nhận định của một người viết trong nước. “Thơ, với anh như một khát khao vô hạn, một tìm kiếm vô cùng… Lặng lẽ tìm ngọc trong đá, lặng lẽ đãi cát tìm vàng. Chờ những bất chợt thăng hoa của cảm xúc và tư tưởng, những vỡ bừng của ý thức và vô thức, thơ anh luôn là cuộc săn tìm bất tận bao cảm xúc, thanh âm và màu sắc mới, bao thi ảnh giàu có làm ngạc nhiên cho không ít người…”
Gần đây, Huy Tưởng gởi cho Sao Khuê mấy bài thơ mới nhất của anh như một ghi dấu của mối tình tri ngộ. Xin đưa lên đây để nhiều người cùng đọc những câu thơ cô đọng tuyệt vời, với những thi ảnh hiếm có trong thơ hiện đại. Mà cái tình của Huy Tưởng đối với phố cũ, bạn bè và thi ca nghệ thuật cũng thật là sâu thẳm.
Sao Khuê
Khi về phố cũ
Không cất nỗi tà dương về trên mái
Chiều nao nao.úng nụ.thuở chưa rằm
Nhìn và ngắm.vết mây trời sót lại
Tôi cầm tay phố cũ.hương biệt tăm!
Tôi cầm tay.phố cũ.đã quá rằm
Ðêm chếch xám.gió tràn.khe núi lạnh
Con bướm vờn.bóng duỗi tới xa xăm
Tôi vẫn gọi.vẫn mơ.và ngóng đợi…
Tôi ngóng đợi.cả đời tôi.ngóng đợi
Dẫu tàn phai.rêu phủ lối tôi về
Tôi ngóng đợi.sao tôi không ngóng đợi
Biết đâu chừng…lửa ấm giữa hồn mê?!
nhớ anh Mai Thảo
Một ngụm chiều,một ngụm chiều rơi
Nhớ Anh se sắt.đêm lùa bóng
phủ xuống tràn ly.rót vạn lời
Có nghe đắng ngát.ai dấy mộng
Gió réo từng hồi.trăng vỡ đôi!…
bất ngờ gặp lại (thơ) Tuệ Sỹ
Cúi gầm xuống.tôi hóa nâu cùng đất
Trên đồi cao.chiều đọng giọt trầm hương
Ði.đi mãi.dặm trường.tôi ngoái lại
Lắng bên trời.lóng lánh bước cầm dương…
niềm cô quạnh (đôi khi) có vị đắng
Chiều.không dưng
mưa ủ dột
Mèo đen cuộn mình.mây úng ngợp
Lũ đồ chơi dồn đống góc phòng
nhao nhao tĩnh vật
xanh đỏ tím vàng…điếc mắt
Sặc sỡ nhạo báng
Khối mầu đồng thanh rúc thét tiếng còi tàu hiềm oán
Inh ỏi thắt lòng!…
Tôi chồm tới.bước hụt vào khoảng không.trống hoác…
Chiều.không dưng
Tắt liễu!
đọng hạt tà dương,
Một hồn cô tịch.riêng mang
Ði mơ hồ bóng.đợi sang sáng về
Ðợi khuya.dỗ tạnh cơn mê
Cầm hương.thiếp lục.tay che nỗi buồn
Môi còn đọng hạt tà dương.
hồ cầm buông,
Ngào ngạt.hồ cầm buông
Gió lên, hương thoảng.tầm dương nghẹn lời
Góc nhìn.lạ lẫm.hổ ngươi
Trăng đắm đuối gọi.môi cười xế hoa
Tìm nhau tầm tã.hóa ra
Tóc người rêu cạn.lòng ta nhóa mầu
Hồ cầm.ngào ngạt.vì đâu ?
Đinh Cường
HT – Bundoora, Mel., khuya 24/09/15.
(trích Phovanblog)