Menu Close

Đi chợ trời

dicho troime 01

Trưa thứ 7, tôi cùng với hai người bạn hẹn nhau đi chợ trời của người Mễ, gần trường học Cypress College (Graden Grove, Califonia). Chỗ này cách nơi tôi ở khoảng mười lăm phút ngồi xe hơi. Xe đậu đông nghịt dài dài theo lề đường, muốn tìm một chỗ đậu xe chúng tôi phải chạy lòng vòng đến mấy vòng, canh me có xe nào đi ra thì mình tranh thủ cơ hội ém xe mình vô ngay lập tức.

Anh bạn nói chợ trời muốn mua gì cũng có, lại rẻ hơn vào trong siêu thị. Ngày Thứ Bảy, Chủ Nhật mới họp chợ từ sáng đến chiều, những ngày khác trong tuần không họp. Nghe nói cũng bùi tai, tính mình lại “ham rẻ” nên hí hửng đi luôn. Cô bạn hỏi tôi biết trả giá không? Tôi nói mình cứ hỏi giá, cái nào thấy rẻ thì mua, không thì thôi, nếu bán giá cao quá vào siêu thị mua đồ tốt hơn.

dicho troime 01

Parking

Ðây là một khu đất rộng bên đường, trải nhựa sạch sẽ, không hề có chút rác bẩn nào. Người bán che những chiếc lều tạm bằng vải và những chiếc bàn gỗ nhỏ nối vào nhau, có trải khăn bàn và bày hàng hóa của mình lên đó. Những gian hàng bán đồ gia dụng thì bày hàng luôn trên mặt đất. Gian hàng bán quần áo có cả ma- nơ- canh làm mẫu không khác gì trong tiệm bán quần áo.

Nói vậy không phải vậy, tôi dự định tìm mua một cái bao cho máy chụp ảnh, một cái bao iPad, dây móc khóa loại dài, dây đeo máy ảnh, hộp đựng thẻ nhớ, vớ dài chuẩn bị cho mùa đông sắp đến rồi. Vậy mà đi hết chợ rốt cuộc chỉ mua được mấy cái quần bó giá 3 cái $10, hổng biết có bền không, nhưng mặc thử vào nhìn cũng mướt con mắt lắm.

Không tìm được các thứ cần tìm, mua được bốn cái dây móc khóa dài, giá $1 một cái, coi lại thấy “tiền nào của nấy” chẳng rẻ chút nào, nhìn mỏng manh quá. Thôi kệ, xài tạm vậy chớ biết làm sao, mua luôn bốn cái hết $4, đứt cái này thì có cái khác thay ngay. Hôm khác đi chỗ khác tìm mua thứ tốt hơn. Tôi lấy gắn thử vô cái máy ảnh nhỏ xíu, nắm giựt một phát nó đứt cọng dây treo cái phựt. Bạn tôi nói: “Trời ơi, sao giựt mạnh như vậy nó đứt là đúng rồi. Ở đây có phải như Việt Nam đâu mà thử dây sợ bị giựt đồ”. Không thử sao được, cho dù không bị giựt đồ, cũng phải đề phòng dây nhỏ quá, mình đeo lên cổ bị đứt dây rơi xuống đất. Cái dây bán kèm theo máy ảnh thì chắc chắn, phải cái tội ngắn quá, không đeo vô cổ được, rất bất tiện khi ra ngoài làm việc, phải cầm cái máy khư khư là coi như mình bị mất một tay.

dicho troime 01

Đồ sắt

Các loại hàng hóa bày bán rất phong phú chủng loại, từ giày dép, quần áo, nón, trang sức, bù loong con tán, ốc vít, kềm búa đục đẽo, mỹ phẩm…Còn các loại đồ gia dụng để bảng giá $1 cho tất cả các món hàng. Thậm chí có cả một gian hàng bán gia vị, tỏi ớt sả bào nhỏ sẵn, giống y như ở Sài Gòn; chỉ khác chủ nhân là một anh Mễ to đùng có hàng ria con kiến, mồm miệng líu lo với khách hàng.

Chợ trời bán cả đĩa nhạc đủ loại, có dàn nhạc xập xình. Có cả một gian hàng bán đủ thứ nhạc cụ với ông chủ vừa ngồi bán hàng vừa say sưa đánh đàn guitar, nhìn đầy chất văn nghệ, lãng mạn ra phết ấy chứ. Giá mà mình cũng biết đánh guitar để “đua đòi” mua một cái.

Gian hàng bán giày kiểu Mễ nhìn rất đẹp, cô bạn định mua nhưng thấy giá hơn $40 một đôi nên thôi. Hơn nữa nhìn cái kiểu đế giày bằng nhựa đen cũng hơi nghi nghi hàng Trung Quốc, thấy giống với đế giày Trung Quốc đổ đống bán ở chợ Tân Ðịnh, Sài Gòn lắm nên không mua nữa.

Hàng mỹ phẩm chỉ vài đồng một món, loại này thì tôi không dám mua, sợ vớ ngay mỹ phẩm Trung Quốc nhái, quết vào cái mặt trở thành cái mâm…

Ðồ nữ trang làm thủ công kiểu Mễ, vật liệu bình thường nhưng kiểu dáng cầu kỳ sang trọng, phải tội giá cao nên tôi không mua. Nữ trang này phải đi với áo dạ hội ở những dịp lễ lạt quan trọng. Thấy thích lắm nhưng mình mua về không để làm gì, thời gian lâu nó đổi màu đen sì sì thì đúng là phá tiền.

Cả chợ hàng trăm gian hàng, duy nhất có một chị bán vỏ điện thoại di động là người Việt, tên Quyên. Chị Quyên kể chị trước đây ở Sài Gòn, sang Mỹ cùng với cả gia đình, chị buôn bán ở chợ trời này ba năm rưỡi rồi. Thu nhập không nhiều, tùy theo buổi chợ nhưng cũng kiếm được chút đỉnh phụ vào tiền chợ cho gia đình.

dicho troime 01

Các gian hàng $1

Dù không mua được tất cả những món cần tìm, nhưng cũng thấy vui vui được thoải mái đi dạo chợ. Người đi chợ lẫn người bán hàng rất lịch sự, không ai chen lấn ai, nhiều khi do mải mê đi, mải mê chọn hàng mà va vào nhau, ngoái đầu lại bắt gặp một nụ cười, cái nhìn thân thiện và câu nói “Sorry”, tuy không nói gì với nhau được nhưng cũng thấy thân mật và gần gũi. Và nhất là không phải lo để ý giữ khư khư cái túi xách đeo trên vai. Ðến thử đồ xong, thấy không vừa ý, cứ để lên quầy y như cũ, nói với chủ hàng một tiếng “Thank you”, chủ hàng mỉm cười trả lời “Thank you” lại, không thấy có ai xổ ra một tràng chửi mình “Thử tới thử lui cho đã đời không mua được cái gì. Nghèo mạt rệp không có tiền cũng bày đặt đi chợ”, rồi lấy miếng giấy đốt cháy lên quơ quơ xung quanh gian hàng. Hê hê… Ở Việt Nam, người thấp bé nhẹ cân đi chợ hay bị ăn hiếp, riêng tôi có khả năng “lấy thịt đè người” nên ít khi vớ phải “hàng độc”, mà có lẽ “hàng độc” thấy bộ tướng tôi cũng gườm không dám ho he. Còn ở đây, tôi trở thành thấp bé nhẹ cân có phần nhất chợ này.

dicho troime 01

Gia vị

Tôi thích bầu trời ngập tràn ánh nắng, thích bầu không khí thoáng đãng với những thảm cỏ và cây cổ thụ ở hai bên đường, thích những ngôi nhà nho nhỏ thâm thấp be bé như nhà búp bê, thích đường phố sạch sẽ bóng loáng ở Califonia. Nghe nói New York là thành phố đắt đỏ nhất thế giới, lại nghe nói các nhà tài phiệt bự trong giới tài chính đều tập trung sống ở đây, sống ở New York là niềm mơ ước của nhiều người. Tôi đến New York có hai hôm, cảm giác rất ngột ngạt, khó thở bởi nhìn đâu cũng thấy nhà cao tầng ngất ngưởng vây bọc xung quanh. Ðứng trên đường phố có cảm giác như mình đang đứng dưới đáy vực sâu mà hai dãy nhà hai bên là vách đá cao sừng sững. New York thiếu ánh sáng mặt trời, buổi trưa mặt trời đứng bóng mới có chút ánh nắng dọi xuống đường phố, chỉ cần mặt trời lệch đi một chút là bị khuất sau các tòa nhà chọc trời rồi. Trong cái lạnh đầu mùa đông, sự thiếu mặt trời càng làm New York tăng thêm tái tê, giá buốt cho khách bộ hành. Ðường phố lại nhiều rác, giấy loại bay lả tả khắp nơi, khiến cảm giác chật chội, bức bối càng nhiều, tôi chỉ muốn nhanh chóng quay trở lại bầu không khí trong lành và những con phố thoáng đãng ở Califonia.

Vì vậy, tranh thủ ngày cuối tuần, đi dạo chợ trời cũng là một cái thú. Mua được món gì hay không không quan trọng, quan trọng là được hít thở bầu không khí ấm áp, gặp gỡ, người lạ mà chào nhau một tiếng cũng thấy vui trong bụng lắm rồi. Nếu không vì có công việc phải đi cho kịp giờ, chắc tôi cũng bắt chước chàng trai trẻ kia, nằm khểnh trên bãi cỏ xanh mướt đối diện chợ, dưới bóng của hàng cây cổ thụ sum suê, cao vút mà tận hưởng không khí trong lành.

dicho troime 01

Tạp hóa

TPT – California