Menu Close

Thơ Trần Thanh Quang

^E4681643D1F68D4F32AB45FE1761F14755246C71D9D807A47F^pimgpsh_fullsize_distr

Trước 30-4-1975, Trần Thanh Quang là Sinh Viên Sĩ Quan Không Quân QLVNCH đang thụ huấn khóa Hoa tiêu Phản lực A. 37.

Sau 30-4-1975,  ông phải sống ở vùng kinh tế mới gần 10 năm.

Ông sang Hoa Kỳ và định cư tại Maryland. Hiện nay, ông sống và làm việc tại Boston, Massachusetts.

 

Bên bờ sông tím

Em yêu ạ, trăng đã già mấy lứa

mối tình đầu se sắt nửa đời thôi

ta vẫn đợi bến bờ xa quạnh quẽ

con nước nào thê thiết một dòng trôi

em yêu ạ, tóc đã vài sợi nhớ

phả một màu thánh khiết cuộc tình thơ

em bến lạ sông đời đừng xoáy lở

để an nhiên ta hiu hắt bóng chờ

em yêu ạ, giá ta đừng rất Huế

nghìn trùng xa không cạn một mùa yêu

không ngăn cách ta em và mãi mãi

tội tình chi giọng nói gọi là kiêu

em yêu ạ, thôi thì xa xa mãi

hoa cúc này ta gởi lại sông xưa

xin mặc khải khối tình mình dấu ái

chuyến đò đời ai cũng một lần đưa.

Vô đề

Nếu là một chút hương bay

thì xin đọng mái tóc mây của người

nếu là một chút nắng trời

thì xin rụng xuống mảnh đời của nhau.

Chân dung

Ta thân ngựa một đời rong ruổi phố

móng khua vang đánh thức mấy con đường

máu luân lạc trong trái tim loang lổ

cõi ta bà sao cứ mãi vấn vương

ta thân ngựa một đời mơ bóng núi

bóng mù xa mà bóng lại gần

chân rời rã lòng còn ôm gối mộng

ở nơi nào ta vét chút tình thân

ta thân ngựa một đời mơ về biển

mộng phù du in dấu cát phiêu bồng

chân nghiệt ngã trước hồn nhiên của sóng

hạt muối nào mặn chát giữa hư không

ta thân ngựa một đời làm thân ngựa

bờm rụng rơi theo gió thốc của đời

cỏ rũ mục trên thảo nguyên xa tít

biết khi nào ta ngã ngựa em ơi!

Hành trình

Những chuyến xe đời long lóc đi qua

để lại khói đen bùn nhơ và cỏ rác

dăm nụ cười khan vài lời thô thốc

rớt xuống ta nỗi chết muôn trùng

buổi sáng hoàng hôn rớt trên mặt người dưng

bình minh trong ta nói lời hoan hỉ

những khúc thức trường canh giai điệu

biến tấu ca từ xô lệch nhân gian

chốn xa xăm em ngân khúc thiên đàng

em tránh nỗi đau né lời rao giảng

ta ngập ngụa trong thánh kinh xa lạ

đạo đức giả lên ngôi xé toạc tim người

đôi khi thấy đời như một cuộc chơi

sinh – tử – thiệt – hơn vờn trên sân bóng

kẻ thủng lưới chưa hẳn người chiến bại

bục vinh quang đừng thắm máu con người.

Lời ru cuối

Ru em

ru một đời tình

ngả nghiêng ta hát

với mình ta chơi

ru em

ru tiếng à ơi

câu ca khẽ rụng thành lời dấu yêu

ru em

ru sớm ru chiều

ru điên ru dại ru xiêu xát lòng

ru em

tịnh cõi hư không

mãn khai thành triệu đóa hồng cho ai

ru em

ru suốt đêm dài

hòa âm cùng gió

ru

khai tử tình.

Ngồi Hát Ru Tình Xanh Xưa

Ngày theo chồng về nội

đôi mắt ngập nỗi buồn

hoa vàng rơi đầy lối

thênh thang chiều vẫn trôi,

vai em gầy như lá

hư hao những ngày chờ

ta bây giờ chim lạ

đậu bên rào ngẩn ngơ,

nhớ chăng ngày phố vắng

ta hát lời yêu thương

Văn khoa chiều đầy nắng

chờ ai bên giảng đường,

xin một lần ta khóc

cho cuộc tình xanh xưa

ta làm người lỗi hẹn

nên thành kẻ lọc lừa.

núi dẫu chờ đời núi

sông cứ trôi đời sông

ta vẫn là chim lạ

nhìn em đi lấy chồng

Vô cùng

Ta đi hoang một đêm

em

giận ta một kiếp

ta đi hoang một đời

Mẹ

vẫn thứ tha

Cái nghịch lý

vẫn là điều nghịch lý

Cái vô cùng

muôn thuở vẫn vô cùng.

Mùa trinh nguyên

Của 30 năm

Em từ độ trăng rằm thôi xõa tóc

cây trăm năm lá chết cuộc tình phai

mắt khô đục ôm buổi chiều xám ngắt

tay mênh mông gầy với những ngày dài

Em từ độ ngày đi không biết hẹn

nụ hoàng hôn theo gió rụng sân đầy

hoa vàng úa ngập chân đồi hoang mộng

cuộc tình xanh xưa đọng xuống vũng lầy

Em từ độ lấy chồng bên quê nội

ngày xuân buồn loang tím một nguồn sông

đêm thu khóc thương người xa quá đỗi

con thuyền trôi bến đục xót nao lòng

Em từ độ bỏ ta vời chốn mộng

mùa Trinh nguyên bạc tóc xám chân đời

thân ngựa chạy rạc rời bao con phố

vẫn mong nằm trong tay nhỏ buông lơi.

Quán xưa

Quán xưa rêu mốc chân người

thân phiêu ngựa dạt góc trời về đây

sơ nguyên dáng hạc vai gầy

phất phơ vạt tóc nhuốm màu mây xa.

Quán xưa ngồi lặng mình ta

đời như con nước la đà trôi xuôi

ráng chiều tím một nụ cười

xám bờ môi cũ của người muôn niên.

Quán xưa nặng nợ ưu phiền

người đi chân núi kẻ tìm biển đông

ngược lần về tận đầu sông

tìm câu hát kẻ đi rong xưa nào.

Quán xưa ngập mộng chiêm bao

thương cơn mưa nhỏ lao xao hiên đời

ngẫm tình như một cuộc chơi

đớn đau hạnh phúc khi vơi khi tràn.

Quán xưa vào độ thu tàn

để xanh xao cỏ nhuốm vàng chân đê

cởi lòng xin đón ta về

mở tình dẫu  đã não nề…quán xưa…