Hầu như mọi sinh hoạt vui chơi trên tàu và những ngày xuống bờ thăm thú làm cho cuộc trải nghiệm du lịch tàu cruise của tôi trở nên đầy đủ hơn. Nói chung, thú du lịch tàu cruise là một kiểu nghỉ dưỡng khá nhẹ nhàng, không vội vã, tùy sở thích của mỗi người mà sắp xếp loại hình sinh hoạt mình muốn tham gia. Hình như kiểu du lịch tà tà không mấy hấp dẫn dạng người ham thích thú vui kiểu bốc đồng hoang dã một chút thường có ở người da màu. Số người da đen đi tàu cruise rất ít so với các màu da khác.
Khu vui chơi Water Park trên tàu Carnival Magic
Kỳ cuối
Ngày cuối của hải trình
Con tàu đã rời vùng biển Caribbean đêm qua và hiện giờ đang lênh đênh trên vùng biển Vịnh Mexico hướng về cảng Galveston. Con tàu rẽ nước nhẹ nhàng trên vùng biển lặng, thời tiết ấm áp lạ thường do ảnh hưởng El Nino, dù là mùa đông nhưng hôm nay Galveston là một ngày nắng ấm. Biển cũng vậy, không gió, nắng rực rỡ và con tàu thong thả hướng mũi về bến trong khi hàng ngàn con người vẫn đang tiếp tục cuộc vui cho ngày cuối cùng của cuộc hải hành.
Sky Walk hấp dẫn cả trẻ em và người lớn với cảm giác thử sức chinh phục
Nhóm chúng tôi kéo nhau đi tắm hồ sau buổi ăn trưa. Dường như mọi người đang cố gắng kéo dài thời gian bằng nhiều hình thức sinh hoạt mà suốt mấy ngày trên tàu chưa thực hiện. Tôi không mặn mòi cho chuyện lội bì bõm trong cái hồ bé xíu mặc dầu bơi lội là môn thể thao ưa thích thuở thanh niên. Nhiều chục năm trời tôi không bơi lội như xưa, thời ấy mỗi ngày đều luyện tập bài bản ở câu lạc bộ bơi lặn Yết Kiêu. Mỗi ngày ba ngàn mét là tiêu chuẩn trong một giờ của tôi, thong thả như người dạo bộ nhởn nhơ trên phố. Nhờ vậy mà khi còn thanh niên tôi rất khỏe, cơ thể săn chắc, có thể nín thở lâu dưới nước gần hai phút đồng hồ. Nhưng cũng do bơi lội mà tôi bị viêm xoang mãn tính. Cách tốt nhất để khỏi những đợt viêm tái phát là rời bỏ hồ bơi.
Nhưng trưa nay tôi phá lệ đi tắm hồ, đi tắm thôi chứ không phải đi bơi vì nước trong hồ bé xíu ấy chỉ chừng ngang ngực. Với những dạng hồ bơi kiểu trong nhà như thế chỉ để thư giãn bắp thịt chứ không giúp bạn thực hành đúng kỹ thuật cho bốn kiểu bơi như các hồ bơi tiêu chuẩn dài năm chục mét. Hồi xưa chỉ cần một cú santo lộn vòng thì với cái hồ trên tàu tôi khỏi cần bơi cũng chạm tới thành hồ phía bên kia. Nhưng bây giờ thì không thể, “con cá” sống dưới nước được đưa lên bờ rồi thì chỉ có thể vung mình lẩy bẩy như loài cá rô. Con cá rô lên bờ còn có thể sống được năm sáu ngày cho tới khi tìm được đường xuống lạch, xuống sông, còn tôi thì lại tìm đường thăm Hà Bá.
Tự dưng đi gặp Hà Bá. Chắc hẳn bạn ngạc nhiên khi nghe tôi nói như vậy trong khi đi tắm ở cái hồ bé xíu đó. Không phải đâu, tắm hồ chẳng có gì thích thú, điều tôi muốn nói tiếp là chuyện ngạt nước không phải trong bể bơi mà là ở một “vũng nước” trong khu vui chơi Water Park trên tàu. Mấy hôm rồi ngồi uống cà phê trên boong cao nhìn khu vui chơi Water Park cho trẻ em thấy thật thích thú. Mà đâu phải nơi đây dành riêng cho trẻ con, người lớn cũng tham gia vui chơi khá nhiều. Tôi nhìn đoàn người xếp hàng lên cầu thang chờ lần lượt tuột xuống cái ống xoắn mà người ta gọi là water twister. Loại hình này có nhiều cảm giác hơn là trượt xuống cái bể nước kiểu cầu tuột dành cho người yếu bóng vía hay tắm dưới xô nước to lớn trút cái ào xuống đầu. Cái vòng xoắn trượt nước đó trên cao chót vót, xoắn vòng xuống máng nước cạn chừng dưới đầu gối là kết thúc chặng đường trượt một trăm lẻ tám mét trong vòng mười giây.
Màn hoạt cảnh tạm biệt trong ngày cuối cuộc hải trình
Với chiều dài và vận tốc trượt như thế không phải là nhanh so với những trò chơi trong khu Six Flags hay Water Park lớn. Vòng xoắn trượt trên tàu chỉ bằng phân nửa hay một phần ba ở mấy nơi đó thôi nhưng cũng cho bạn cảm giác tốc độ khi trượt trong ống tròn xoắn kín với không gian nhỏ hẹp. Sau khi bước lên cầu thang cao, nghe người chịu trách nhiệm hướng dẫn cách thức tư thế nằm trượt sao cho an toàn. Đầu ngẩng cao, hai bàn chân đặt chéo, tôi bắt đầu đi tìm cảm giác mạnh trong cái lòng ống dưới lưng có nước chảy như một tấm đệm êm. Khá ngoạn mục, cơ thể tôi lao đi như tên bắn. Cảm giác mạnh qua mấy đoạn xoắn bên phải, bên trái trong con đường hầm tối đen, rồi lướt ngang vùng ánh sáng (đoạn ống làm bằng nhựa màu), tiếp đến lại tối thui và cuối cùng tôi rơi thẳng đứng xuống một cái hồ nước ngập đầu và luồng nước từ trên cao đổ xuống liên tục cứ nhấn chìm không cho tôi trồi lên mặt nước.
Chẳng lẽ cái đường ống quái quỷ này trút thẳng tôi xuống biển. Tôi nhìn thấy ánh nắng xuyên qua mặt nước trong veo. Tôi bình tĩnh đạp chân để trồi lên lần nữa, càng đạp lại càng bị nhấn chìm xuống nước, bọt bong bóng nước trước mặt lăn tăn như thể tôi đang lặn trong một lòng hồ phía trên là ánh sáng đang tỏa xuống. Một cảnh đẹp mơ màng bao lấy quanh tôi. Bây giờ không chỉ hai chân đạp nước mà cả hai tay tôi cũng cùng đẩy nước trồi lên. Tôi hoàn toàn bất lực trong lúc không khí trong hai lá phổi tôi cạn dần. Không biết là khoảng thời gian bao nhiêu giây nhưng khi đó tôi còn biết là không lâu như hồi còn thanh niên bơi lội như con cá kình dưới nước. Tôi bắt đầu uống một ngụm nước và vùng vẫy liên tục như đang múa bài “Cái chết của con thiên nga”. Cuộc đời mình chấm dứt trong cái hồ nước này sao. Tôi rũ bỏ hết mọi suy nghĩ trong đầu vốn lúc nào cũng diễn ra miên man hết chuyện nọ đến chuyện kia. Bây giờ chỉ có một chuyện duy nhất: chiến đấu để sống sót, mà niềm hy vọng mỗi lúc một tan biến khi tôi liên tục bị nhấn chìm xuống nước.
Một bàn tay nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi cái hồ ma quái ấy. Tôi đứng dậy, nước trong lòng máng chừng ba tấc. Cảnh vật bình thường, không hoa mắt trước đám đông bu quanh trong chương trình giải trí trên boong cho ngày cuối của cuộc chia tay. Những người thân quen của nhóm tôi đứng gần đó nhìn tôi một cách ngỡ ngàng. Tôi cười với anh nhân viên phụ trách an toàn vừa kéo tôi ra khỏi miệng hố nước thay lời cảm ơn. Thật ra lòng tôi không hoảng sợ chút nào khi nghe mấy người trong nhóm nói là trông tôi ghê như một thây ma, xanh như tàu lá, mặt cắt không còn giọt máu. Trong đầu tôi đang làm việc với những suy nghĩ tại sao mình lại tệ hại đến thế trong một lòng trượt rất đỗi bình thường mà mấy đứa nhỏ luôn thích thú khi tiếp đến mặt đất. Chúng cười vui, rồi chạy lên cầu thang tuột xuống lần nữa, trong khi miệng tôi cười méo xẹo.
Tàu cập cảng Galveston, kết thúc cuộc hải hành
Có người trong nhóm bảo tôi chắc sợ quá nhắm mắt lại nên không biết ngồi dậy khi đến mặt đất. Không thể nào. Tôi còn ý thức được mọi thứ chung quanh, tôi còn thấy được ánh sáng và bọt nước quanh mình, tôi còn chiến đấu chống lại cái chết cận kề nhưng không hiểu sao tôi không ngồi dậy. Nếu tôi ngồi dậy được thì chuyện cận kề cái chết của tôi đã không xảy ra. Mà nếu không có ai ở trên con tàu này, tôi biết mình có thể đi xa mãi mãi cõi đời này chỉ vì uống no bụng nước, rồi chờ cho nước tràn vào phổi, ngạt nước và cuối cùng là mất ý thức. Nhưng chết như thế thật lãng xẹt, không vui chút nào. Cuộc đời có lúc những chuyện lãng xẹt như thế vẫn diễn ra. Úp mặt vô thau nước mà chết, thậm chí có người còn úp mặt vô vũng nước mưa mà chết mới thật là khôi hài. Tôi nhớ câu chuyện “Úp mặt” của nhà văn Trương Văn Tuấn từng kể một bà mẹ già chết nằm úp mặt. Câu chuyện rất kịch tính, thương tâm khi bà mẹ già bước ra ngoài trời sau cơn mưa trông ngóng đứa con của mình, bà vấp té, gãy xương, mặt úp xuống vũng nước, không ai hay biết. Tuổi già sức yếu không cất nổi mình ra khỏi vũng nước đành chịu ngạt mà chết.
Tôi miên man suy nghĩ nguyên nhân dẫn đến sự việc lạ lùng tại sao tôi không nhận ra mình đã tiếp đất mà cứ nghĩ mình rơi vào một cái hồ nước, trong khi người trong nhóm mô tả lại hình ảnh của tôi lúc đó cứ tưởng lầm tôi đang giỡn. Tôi nằm trong lòng máng, hai chân hai tay cứ đạp cứ vẫy một cách kỳ quái. Một hiện tượng mất ý thức tức thời do hoảng loạn khi thấy mình rơi vào hồ nước hay một kiểu mộng du ban ngày không ý thức được hành động của mình. Một giải thích khoa học hơn là do trạng thái thay đổi đột ngột không thích nghi của những người lớn tuổi có huyếp áp cao khiến mơ hồ trong ý thức xảy ra trong khoảnh khắc. Có thể tôi là một trường hợp như thế, vì đây là lần đầu tiên tôi chơi trò trượt nước ít nhiều có cảm giác mạnh.
Tôi cố tạm quên cái chuyện lạ lùng xảy ra với mình để tiếp tục vui chơi trong khoảng thời gian còn lại trong ngày cuối. Nhưng thú thật khó mà quên được hình ảnh tệ hại khi tham gia trò chơi trượt nước quá đỗi bình thường. Mấy người trong nhóm còn cá tôi dám leo lên trượt xuống một lần nữa. Tất nhiên là dám, ngay cả đứa con nít còn dám tiếp tục chặng đường sky walk trên cao mặc dù vừa mới bị hụt chân vì đang ý thức mình có đeo dây an toàn. Nhưng thôi, cuộc hải hành đã kết thúc. Chuyện chết đuối đàn ông nằm sắp đàn bà nằm ngửa không phù hợp với chuyện của tôi hay câu chuyện của nhà văn Trương Văn Tuấn. Tuy vậy đó là điều duy nhất thật ấn tượng với tôi trong chuyến đi chơi.
Về nhà, tôi kể chuyện này cho ông bạn già nghe. Nghe xong, ông kể lại câu chuyện “Con cá chết trong vũng nước” khá lý thú như vầy. Cá đương nhiên sống trong môi trường nước. Có một người đàn ông lại muốn con cá ông trên cạn để làm thú cưng dắt đi chơi. Ông bèn luyện tập mỗi ngày một ít cho cá sống trên cạn, dần dần con cá cũng sống được trên cạn và ông hãnh diện dắt cá đi chơi. Một hôm đi ngang qua vũng nước, quay lại thì con cá đâu mất, cuối cùng ông tìm thấy nó té xuống vũng nước mà chết. Kết luận là câu chuyện này giống trường hợp của tôi, xa hơn một chút là thay đổi môi trường đột ngột cũng là một trong những nguyên nhân gây ra cái chết lãng nhách.
TN