Menu Close

Thơ Phan Xuân Sinh

Phan Xuân Sinh sinh ngày 02 tháng 01 năm 1948 tại Nại Hiên Tây – Đà Nẵng. Sĩ quan Trinh Sát trong QLVNCH, bị thương năm 1972. Định cư tại Hoa Kỳ 01-6-1990. Một thời ở Boston, hiện cư ngụ tại Houston. Có bài đăng trên các tạp chí: Văn, Văn Học, Hợp Lưu, Thế Kỷ 21, Làng Văn, Phố Văn, Chủ Đề…, và các website Talawas, Da Màu v.v..

phan-xuan-sinh2Tác phẩm đã xuất bản:

– Chén Rượu Mời Người (thơ) cùng với Dư Mỹ – 1996. Tác giả xuất bản.

– Đứng Dưới Trời Đổ Nát (thơ) – 2000.Tạp chí Văn xuất bản.

– Bơi Trên Dòng Nước Ngược (văn) – 2004.Sông Thu xuất bản.

– Khi Tình Đang Ru Đời (thơ) – 2008. Văn Nghệ xuất bản.

– Sống Với Thời Quá Vãng (văn) – 2009. Tạp chí Hợp Lưu xuất bản.

Một tác giả đã viết như sau về thơ Phan Xuân Sinh: Thơ Phan Xuân Sinh, qua thi phẩm Đứng Dưới Trời Đổ Nát có âm hưởng của một tập trường ca thật buồn, thổn thức, pha lẫn niềm kiêu hãnh ngang tàng của một kẻ đã trôi hết thân phận mình qua cuộc biển dâu tình yêu, chiến tranh, thời cuộc. Cái gã luôn luôn xưng “ta” ấy, dù ngoảnh nhìn lại đoạn đường đi qua với bao lời cay đắng, trăn trở, buồn lặng, nhưng không bị chìm khuất trong những bất hạnh mà mình đã phải gánh chịu. Gã ấy nhìn lại một cách bình thản, lặng lẽ, và cười khẩy. Nụ cười khinh bạc ném vào khổ đau. Sau bao nhiêu dập vùi, gã vẫn đứng dậy dưới trời đổ nát. Lầm lì, vững chãi, lững thững bước tới, sừng sững như một con tê giác giữa rừng già…

Lâm Chương cũng nhận chân vóc dáng của Phan Xuân Sinh: Qua một thời tan nát điêu linh, anh như con diều đứt dây lạc xa ngàn dặm. Lòng trăn trở không yên. Nói với người xưa, là cái cớ để anh tỏ rõ cái uất của mình.

Trần Doãn Nho cũng nghĩ “Hơi thơ của Phan Xuân Sinh lạ. Ngang tàng mà ưu uất. Cuồng ngạo mà xót xa. Sâu mà chân chất. Trong cuộc rượu đọc lên, nghe nghèn nghẹn, tưng tức, có cảm giác như muối xát vào lòng.”

Và nhà thơ Nguyễn Mạnh Trinh thì nhận định: Mấy lúc gần đây, tôi đã bắt gặp một vài bài thơ làm tôi xúc động trong các tạp chí văn chương ký tên Phan Xuân Sinh. Nói thực tình, nếu đi tìm những vần điệu công phu hay ngôn ngữ làm mới quá đáng, thì độc giả sẽ hoài công. Bởi, trong thơ ông, thơ là đời sống thực, có nét gân guốc riêng và cũng có lời hào sảng ngang tàng, của tâm tư chất ngất, như men rượu ủ, đã từ rất lâu, từ những năm lính trận đến những ngày bại tướng tù đày.

Hôm nay, gần ngày 30 tháng 4, nhìn lại cuộc chiến vừa qua với những người tham gia chiến trận, xin mời các bạn đọc lại thơ Phan Xuân Sinh để chiêu niệm một thời. Sao Khuê

nghe chim hót trên đồi 55

nằm trong hầm, lắng nghe chim hót
mà tưởng mình đang sống thái bình
tiếng súng, tiếng chim. Nghe buồn lạ
vây quanh ta giữa chốn đao binh
 
chắc bây giờ em vừa bát phố
đang ung dung trau chuốt sắc hương
tìm phấn son, thay đôi giày mới
thong thả dạo quanh những con đường
 
ta vẫn nằm. Trên đồi gió thổi
chim hót ban ngày, pháo dội ban đêm
em cứ chạy theo từng mốt mới
còn ta, uống rượu để tìm quên
 
trên đồi trọc, cỏ không kịp mọc
sống chết một đời có nghĩa chi
khi tỉnh giấc, ngó bên rào chim hót
lòng ta đau, nhìn mãi cuộc tình đi
 
như thỏi son môi. Không còn thắm
nên em quên một thứ chẳng cần
ta bấn loạn, cơn đau cùng cực
chào thua. Em trong cõi trầm luân.

phan-xuan-sinh1Đồn Bồ Bồ, tháng 2/72

uống rượu cùng người lính phương bắc

hãy rót cho ta thêm cốc nữa đi
ngồi với bạn hôm nay làm ta hứng chí
chuyện ngày mai có chi đáng kể
dẹp nó đi cho khỏi bận tâm
thằng lính nào mà không rét lúc ra quân
khi xung trận mà không té đái

ta cũng có người yêu nhỏ dại
mỏi mắt chờ song cửa quê nhà
chuyện sống chết căn bệnh trầm kha
đâu dễ gì thoát vòng sinh mệnh

những thằng lính thời nay không mang thù hận
bạn hay thù chẳng có một lằn ranh
thôi hãy uống, mọi chuyện bỏ lại sau
nếu có thể ta gầy thêm cuộc nhậu
bày làm chi trò chơi xương máu
để đôi bên nuôi mầm mống hận thù
ta chán lắm rồi ba chuyện ruồi bu
chỉ có bạn, có ta là người thua cuộc

người yêu của bạn ở ngoài phương bắc
giờ này đang hối hả tránh bom
hay thẫn thờ dõi mắt vào Nam
để chờ người yêu mình trở thành liệt sĩ
rồi cũng sẽ quên, như bao điều suy nghĩ
tình yêu như một thứ điểm trang
che đi chút dối lòng, nhẹ bớt đi chút nhọc nhằn

uống với bạn hôm nay ta phải thật say
để không phải còn nhìn nhau hận thù ngun ngút

phan-xuan-sinh
Tác giả ký tặng sách

PXS – 1972