(Là tại mẹ đến bây giờ thì nông nỗi)
Có ghép chữ nhẹ nhàng thơ cũng quặn mình đau
Mẹ biết ru con lời ru nào về sông dài biển lớn
Về núi cao rừng xanh phố yên bình mỗi sớm
Về cái chốn trồng người cho con níu tương lai
Mẹ không dám vẽ cho con bức tranh của ngày mai
Bằng cây bút gãy và những lọ màu loang lổ
Cành cây trơ, chim làm sao xây tổ
Biển mẹ ốm đau, con cá giãy loang bờ
Có những ngày run rẩy, mẹ không viết nổi một câu thơ
Ðường chở con đến trường bàng hoàng nhìn dòng xe va quẹt
Mẹ sợ hãi giữa ranh giới sự sống và cái chết
Khi một chút vội vàng cũng làm thương tổn đời nhau
Mẹ ngậm ngùi ru con bằng hò lý ca dao
Mong giấc ngủ con được ngon lành trong bình yên xưa cũ
Rồi trằn trọc xót xa, sợ mùa bão lũ
Sợ cả nắng hạn khô cằn làm con mẹ thiếu ngày vui
Mẹ biết làm thế nào để cho chỗ con chơi
Dù nơi hẻm con hay công viên phố rộng
Không có kẻ ác đến gần gây ác mộng
Con chim sẻ ngoan bình thản đến vui đùa
Mẹ biết nấu món gì ngon từ con cá con cua
Miếng thịt bó rau cho con ăn mà tin rằng con mau lớn
Con không ốm đau, con thông minh, con chạy giỡn
Con bình yên cho đến ngày mẹ sức cạn hơi mòn
Mẹ nông nỗi đến bây giờ, chưa biết làm gì tốt cho con
Dỗ giấc muộn, mơ sông dài biển lớn
Thơ viết cho con nửa chừng, tứ vần đều bất ổn
Bởi có ghép chữ nhẹ nhàng, thơ cũng quặn mình đau!

DTDT – 17. 05. 2016