Trương Đình Phượng sinh năm 1984. Hiện sống tại Nghệ An. Làm thơ từ năm 2010. Đã có đăng thơ trên các tạp chí văn nghệ trong và ngoài nước. Thơ của Phượng nhẹ nhàng trong sáng đôi chỗ đượm nỗi u hoài sâu lắng. Đọc anh, ta thấy được sự cố gắng tìm ngôn ngữ mới, ý mới cho thơ. Sau đây xin gởi đến bạn đọc yêu thơ một vài thi phẩm tiêu biểu của Trương Đình Phượng.
Sao Khuê
đêm đông
Thành phố vắng. Đêm khuya. Buồn lãng đãng..
Tôi một mình:nghe gió rít… cô đơn…
Ngàn cánh cửa hẹn nhau dần đóng lại
Cửa lòng tôi mỗi lúc mỗi mênh mông…
Chẳng thấy nhớ chẳng chờ mong nuối tiếc
Mà bỗng nhiên như mất mát điều gì
Không tình yêu không một lời hò hẹn
Cũng thấy buồn như một cuộc chia ly…
tìm về lời ru
Tôi tìm về thuở ngày xưa
Gừng cay muối mặn nắng mưa kiếp người…
Mái tranh vọng tiếng ru hời
“Yêu nhau trăm suối ngàn đồi cũng qua
Láng giềng gần anh em xa
Bao thăng trầm vẫn thiết tha mặn nồng
Đậm sâu hai tiếng vợ chồng
Răng long đầu bạc một lòng thủy chung
Chim xa tổ nhớ thương rừng
Thuyền xa bến luyến lưu sông lại về
Trăm năm giữ trọn lời thề
Dẫu bao mưa nắng chẳng hề đổi thay…
Thu buồn se sắt mưa bay
Chạnh lòng thương những bàn tay tảo tần
Bạn bè là nghĩa tương thân
Ngàn cách trở cũng như gần bên nhau
Hương trầu thắm đượm men cau
Ngàn năm còn mãi tròn câu nếp nhà…”

xin sống trọn một ngày không bão tố
Neo những giấc mơ vào gió
chiều hồn nhiên rơi
phía cuối chân trời là mùa xuân
nơi những mầm tin yêu tách vỏ
phía cuối con đường là bình yên
nơi nụ hôn và bàn tay kỳ ngộ
cớ gì em phải dối lòng giữa một ngày như thế
mặt trời lạc theo chiêm bao vào đêm
lũ lá căng những vòm ngực rộng
chờ mưa về ban phước
cớ gì không dốc men vào chiếc cốc trái tim
và say khướt một lần
gạt bỏ sắc màu của ngày mai héo úa
ngã vào nhau em ơi
mở bức mật thư tình ái
cho một ngày yêu thương …
vết thương hoài niệm
Ký gửi lời yêu lên cỏ
người đi ruồng rẫy tháng năm xanh
ruồng rẫy mảnh tình trong trứng nước
bỏ mặc tôi ngồi nhặt mấy mùa phai
mù miết cơn đau trái vụ
tôi ngu ngơ làm con dế khù khờ
hiến thân cho những chiều vỡ nắng
để những đêm hắt hủi khúc kinh cầu
ai ngày xưa cải vàng ngây thơ triền đê
để biển sông đau hoài vết thương hoài niệm
vời vợi những mùa không tên
nhểu xuống đời tôi giọt buồn củi mục
liệu rồi có bao giờ trong giấc mơ nào đó
một giấc mơ không bỏng rát khuôn hình
cầm tay nhau như hai dãy phố buồn chạm mặt
lặng nghe đời ruồng rã những rong rêu
về trải lòng
Về trải lòng ra hứng gió
Lau khuôn mặt tháng năm buồn
Vầng mơ nhốt mình góc phố
Một đời khát nắng thảo nguyên
Về gom từng sợi tóc gầy
Trên chiếc lược cùn mẹ chải
Đựng vào va ly dầu dãi
Lắng nghe khát vọng trở mình!