Menu Close

Đặng Kim Côn

Đặng Kim Côn
sinh năm 1948, tại Phú Yên.
Định cư tại Hoa Kỳ.
Viết trước 1975, hiện có thơ, truyện trên các tạp chí văn học Khởi Hành, Thư Quán Bản Thảo, Tân Văn (HK)
và các trang điện tử Da Màu, Văn Chương Việt.

dang-kim-con

tới ngã năm thành phố

Tới ngã năm ta như thành một ngã
Xuôi ngược dòng đời trôi xa xăm
Tất tả cõi người kiếm tìm hạnh phúc
Ta tìm ta từ đổ nát trăm năm.

Tới ngã năm ta như thành ngã sáu
Dẫn phố phường xuôi về một phía trời
Ở đó giòng sông nô đùa biển cả
Đàn hải âu bay trắng xóa trùng khơi.

Dưới những cột đèn thao thức đứng
Soi nửa đời ai mất bóng mình
Đưa tay không biết tìm đâu bóng
Để giữ đời nhau một chút tình.

Giữa ngã năm ta thấy mình lạc lối
Không phố, không đèn, không núi, không sông
Ngã năm tìm ta chập chùng bóng tối
Con đom đóm gầy lơ lửng giữa cuồng phong.

1994

trên đỉnh mê xưa

Trời đất thấy ta ngồi trên núi không?
Ngồi với trái tim một kiếp bềnh bồng
Như trăng đỉnh đồi trông mây gió
Tưới sợi tơ vàng khắp cùng núi sông.

Trời đất thấy ta ngồi trên núi không?
Hát với muông chim những sớm mai hồng
Đâu chút hào quang những vì sao muộn
Hiu hắt nỗi lòng về đời mênh mông.

Những sớm sương giăng những chiều mây dựng
Ta vẫn còn đây hay ở đâu rồi
Cho ta tìm ta trong từng chiếc bóng
Giữa những nhập nhàng nhật nguyệt đầy vơi.

Trời đất thấy ta ngồi trên núi không?
Trái tim như mây chợt sáng vô cùng
Để soi thấy ta ngùi từng lệ nóng
Bay ngút ngàn qua muôn lối mù không.

Trời đất thấy ta ngồi trên núi không?
Ngọn thấp ngọn cao, đá dựng đá chồng
Đã rêu phong ta nghìn năm sinh tử
Mưa nắng cõi người bao giờ đơm bông?

Ta còn trái tim rộn ràng trời đất
Nhân thế mang mang soi bóng muôn trùng
Trên đỉnh mê xưa lập lòe đuốc nhớ
Ta còn thấy ta ngồi trên núi không?

1973

giữa trời thao thức xuân

Người chớm tân xuân, ta tất niên
Bên kia xao xuyến những hoa đèn
Bên nay đêm lạnh như lòng vắng
Còn chút nhớ người, không, cũng quên

Người ở đầu xuân, ta cuối đông
Chén xuân chưa uống đã nao lòng
Cố quận còn nâng hoài chén đắng
Say tỉnh giữa trời thao thức xuân

Tiếng pháo còn xôn xao bóng xưa
Quan san chưa nguội bếp giao thừa
Giữ nhau đốm lửa trong lòng ấm
Mai vẫn hẹn vàng một giấc mơ

2009

dang-kim-con1

bóng tối

Người lính thấy dưới chân mình xác chết
Không kịp dừng để biết là ai
Ôm súng chạy đến cuối đường bắn giết
Để biết mình còn sống đến ngày mai.

Người lính như xuyên qua nghìn mũi đạn
Chớp giật, sấm gầm, đất xé, trời rung
Máu màu gì lính không buồn thấy
Cứ như mơ, mở mắt hẳn là xong.

Đồi núi chồm lên thịt xương nhầy nhụa
Lòng lính buồn hơn khói chiến trường
Nòng súng ngày mai vẫn nhưng nhức đạn
Chân lính còn dày bóng tối muôn phương.

1974

thăm lại võ đường xưa

Nâng một thanh kiếm gỗ
Giữa võ đường mất tên
Vết tập tành trầy trụa
Đã xa từng nhớ quên

Thịt da không đau đớn
Máu khô trên võ đài
Những được thua hư ảo
Hóa vàng trong tim ai?

Thắp nén nhang bàn Tổ
Bụi mờ hay mắt cay
Tổ nào thua, nào thắng
Tiếng thở dài đâu đây

Bước qua phòng tập cũ
Đâu thời huyên náo xưa
Năm, bảy trăm đệ tử
Thôi cúi chào, dạ thưa!

Đặt lại thanh kiếm gỗ
Giá gươm đao bồi hồi
Sợi khói trầm hư ảo
Ngậm ngùi mười năm trôi.

2002