Menu Close

Ngôi nhà ở đường Rose bữa rượu ở đường Natick

Mùa thu đã về. Mùa thu với bao nỗi nhớ. Nhớ những nơi chốn thân thương của một thời, những thành phố, những con đường… Nhớ những khuôn mặt bạn bè giờ đã về bên kia núi.

Nhớ ngôi nhà ở đường Rose, nơi Hoàng Anh Tuấn và Ngô Thy Liên cùng các cháu cư ngụ. Ngôi nhà đó cũng là nơi quần tụ của Rừng, Ðỗ Long Vân, Ðinh Cường, Trịnh Công Sơn, Khánh Ly… nhớ bông phù dung trong vườn và bức tranh Khỏa Thân Nâu Hồng của Ðinh Cường. Nhớ một đêm chở Thanh Sâm đến xem tranh. Sâm mặc áo dài trắng thật đẹp. Và Trịnh Công Sơn ngồi ôm đàn hát Diễm Xưa, Mưa Hồng… Nhớ Hoàng Hôn Thắm và thằng Cọp. Thu Thuyền lúc bấy giờ hãy còn bé tí tẹo…

Mùa thu và nỗi nhớ… Tôi viết đoạn văn trên là cho báo Văn của Nguyễn Xuân Hoàng năm 2006, số đặc biệt về Hoàng Anh Tuấn. Ðoạn văn được Ðinh Cường nhắc lại trong bài thơ ghi Về Hà Nội. Trong đoạn văn, tôi có nhắc tới bông phù dung trong vườn (Cường cũng vẽ một bức tĩnh vật thật đẹp về bông hoa này) và bức tranh khỏa thân nâu hồng – mà tôi ghi nhầm là ‘màu hồng’. Và sáng nay Cường đã gởi cho tôi hình chụp bức tranh. Ôi, thật là quý, khiến mình nhớ lại một thời trẻ tuổi với bạn bè ở đường Rose Ðà Lạt.

Và bữa rượu ở đường Natick

Cũng trong không khí mùa thu chợt nhớ lại bữa uống rượu với Ðinh Cường ở nhà bạn đường Natick.

Dạo đó, kẻ này đã được sống những ngày rất vui ở vùng phía Ðông nước Mỹ, trong hơi mát lạnh của mùa thu mới bắt đầu trên dòng Potomac. Nhờ đó, nguôi đi chút muộn phiền. Và bữa rượu với Ðinh Cường trong ngôi nhà ở đường Natick, mãi mãi không thể nào quên. Chiều thứ sáu hôm đó 26 tháng 9. 2003, mới tới Virginia, khi cả thành phố bắt đầu sáng trưng ánh điện, kẻ này xách va li đến tìm Ðinh Cường và cùng ngồi uống rượu, xem tranh. Bạn khui chai rượu đỏ merlot, và mở hộp fromage Camembert, cùng kẻ này nâng ly. Trước mắt là chân dung Thanh Tâm Tuyền, với mái tóc bạc trắng, dựng đứng, phong thái Kawabata. Trong mùi nồng thơm của rượu và gỗ, sơn tươi, Ðinh Cường cho biết, nhân ngày giỗ Bùi Giáng 7 tháng 10, website Talawas sẽ trưng bày khoảng 20 bức Ðinh Cường vẽ chân dung người thi sĩ độc đáo nhất thế kỷ này. Riêng người viết vẫn mong ước Ðinh Cường mở một cuộc triển lãm chân dung các văn nghệ sĩ Việt Nam từ trong nước ra đến hải ngoại. Ðây sẽ là một cuộc hội ngộ kỳ thú của những khuôn mặt từng làm nên một thời trong văn chương nghệ thuật.

khoa-than-nau-hong
Khỏa thân nâu hồng – Đinh Cường – dalat 1963

Ðọc và nhuận sắc lại vào một ngày cuối tháng 10. 2016:

Ôi, từ bữa rượu ở đường Natick, hơn mười năm đã trôi qua. Bây giờ là mùa thu. Nhớ lại bao nhiêu bạn bè không còn nữa. Hoàng Anh Tuấn, Thanh Tâm Tuyền, Lê Uyên Phương, Nguyễn Mộng Giác, Ngô Vương Toại, Nguyễn Minh Diễm… đã lần lượt ra đi. Rồi Nguyễn Xuân Hoàng, Phùng Nguyễn. Ðinh Cường cũng đã về sau làn mây trắng, để lại một chỗ ngồi trống trong cà phê Starbucks ở Burke. Mùa thu. Mùa thu. Ðêm qua vừa nghe lại Juliette Greco hát Les Feuilles Mortes. Mùa thu…

TN