Menu Close

Đức Phổ

Quê quán: Thừa Thiên.

Trước 1975: Ði học. Ði lính. Làm thơ.

Sau 1975: Ði tù CS. Ði Mỹ 1996.

Thơ đăng trên Văn, Phố Văn, Văn Học, Hợp Lưu, TC Thơ, Chủ Ðề, Văn Tuyển, Thư Quán Bản Thảo… Và một số tạp chí văn học nghệ thuật liên mạng…

Ðã in:

– Một Chỗ Về. Thi tập. Sông Thu Hoa Kỳ xuất bản, 2000.

– Mùa Tình Xin Kịp Gặt. Thi tập. Tạp chí Văn xuất bản, 2002.

Sẽ in:

– Ðức Phổ, Thơ Tuyển.

Một giòng thơ đặc biệt, không lẫn với ai. Thơ Ðức Phổ là những lời tự tình với bạn bè, quê hương, tình yêu và cuộc đời trôi dạt. Giọng thơ chân thành, mộc mạc, đôi khi thoáng chút giễu cợt, đùa vui, nụ cười hoen ngấn lệ. Ngôn ngữ thơ vừa cũ vừa mới, giọng Huế tình thấm sâu đây đó. SAO KHUÊ

 

duc-pho

 

Ðời thơ, đời tình

 

với Thành Tôn, Thái Tú Hạp, Khánh Trường, Phùng Nguyễn, Nguyễn Mộng Giác, Hoàng Lộc, Phan Xuân Sinh, Lâm Chương…

 

Căn nhà núp giữa bốn bề cao ốc

che chở đời thơ, che chắn đời tình.

Trưa đặc quánh. Bọt bia tràn miệng cốc

nắng mùa hè e ấp thở quanh sân.

 

Gặp buổi đẹp trời hồn cũng thanh tân

huống hồ văn nhân ngộ tình cố cựu!

Lần giáp mặt xem ra điều hãn hữu

bởi đời này hoa, cỏ. Mọc chen ranh!

 

Gã làm thơ ưa ngồi ghế ba chân

thiếu can đảm sẽ tự mình ngã quỵ.

Ai may mắn thoát ra từ ngạ quỷ

cũng nhờ đời tình nâng đỡ đời thơ.

 

Từ quê kệch. Thân lấm phèn châu thổ

sẩy tay. Rơi. Không níu kịp quê tình.

Nay đất khách ai ngùi mơ sông Dịch

tráng sĩ cười xòa. Phủi mộng công danh!

 

Ðã lụy cái thời mưa máu gió tanh

còn khóc thêm chi chút tình lận đận!

Nước mắt đã hòa chung men rượu đắng

hãy nốc tràn hồn. Lắng giọt nhân sinh!

 

Ðời hẹn gì. Tôi chỉ hẹn cùng anh

những sớm mai vui những chiều nắng đẹp.

Cùng giáp mặt dưới căn nhà bóng rợp

che chắn đời tình che chở đời thơ…

 

Boston ngày trở lại

 

 với bằng hữu Boston và các nơi khác đến…

 

Vẫn sân bay xóm giềng là biển

bến bờ sóng dạt nỗi buồn khô

những chiếc ca nô nằm nguyên dáng kiến

từ độ cao chừng mực thổi nồm

(ngọn gió phương Ðông mát rượi)

khiến xui tình tự tìm về

chẳng nói năng chi

mà hồn ngập ngữ.

 

Vẫn con phố hắt ánh điện vàng

phía vỉa hè chật chội người qua

vẳng nghe tiếng chào

phải chăng người quen cũ

sao rưng rưng ngấn lệ Sài Gòn

(có lẽ nào con đường Lê Lợi

mọc giữa Boston?)

 

Vẫn đám bạn bè người Trung, Nam kẻ Bắc

bỏ quê lâu ngày

chưa hề gặp lại cố hương

mà hồn quê lai láng

ngập tràn nhau thổ âm

giọng ba miền xáp lại

pháo ngày Xuân hờn ghen âm sắc.

 

Vẫn cốc rượu tràn vỏ bia lăn lóc

tỉnh say cười khóc, can chi

uống là uống thứ đời không có

thứ đời không thừa

nên hiếm gặp, đôi khi.

Từng vẫn từng chơi rong bốn bể

Trời còn chừa cho chỗ dung thân

lâu lâu gặp bạn

hề chi chuyện tổn thương lá gan lá phổi

(chỉ sợ con tim lỗi đạo, vong tình!)

 

Tất cả vẫn là Boston ngày cũ

(chỉ riêng em, đò dọc khốn tìm!)

 

Về làng

 

Cây mai trước ngõ bứng rồi

miếng đất hương hỏa thành mồi chia nhau

cửa nhà vắng lặng trước sau

di ảnh cha mẹ bạc màu khói hương

bên nhà hàng xóm nhìn sang

mà đôi mắt bỗng chứa chan lệ sầu!

 

Sương của Mùa Thu cũ

 

với nguyễn miên thảo và ts.

 

30 độ F trong đêm

Sáng ra thấy đá đông trên cỏ

Em chỉ là sương của mùa thu cũ

Giờ cuối thu rồi sương đã hóa thành băng.

 

Em chỉ là sương trên những cọng cỏ mong manh

Nên hình hài em mỏng tanh như tờ giấy ướt

Cũng muốn ấp yêu bóng hình thuở trước

Mà bây giờ xiêu lạc tuổi hoa niên.

 

Cũng muốn quay về nơi chốn bình yên

Nơi có lũy tre và luống cày vỡ đất

Nơi có tiếng gà gáy lúc rạng đông

Và mẹ già ngồi nhai trầu trước cửa.

 

Nơi có em của thời mười sáu

Có gã học trò vừa tròn mười bảy

Yêu vô ngần đọt nắng ban mai

Và giọt sương long lanh trên nhành dương liễu.

 

Bây giờ gã học trò xưa trở về

Hồn lặng câm dưới ngôi trường cũ

Tuổi 60 sương rớt trắng tóc rồi

Gặp lại nhau ngỡ như tình vừa nụ…

 

Ðà Nẵng

 

Ðón nhau em mặc áo vàng

bao nhiêu hoa cúc ngập tràn sân ga

tay cầm tay hồn nở hoa

ánh đèn cao áp hồng pha nụ hồng.

 

Huế

 

Dắt em qua mấy con đường

tìm nguyên nhân cá chết hàng loạt! Ðau.

lòng. Tham cùng với mưu sâu

hòa tan trong biển mưu cầu vinh thân

cá tôm… đời sống ngư dân

từ nay bó gối treo cần câu cơm!