Menu Close

Tạ ơn vì ơn một tạ!

Lễ Tạ ơn năm nay rơi vào ngày Thứ Năm, 24 tây, tháng Mười Một, kéo dài đến hết cuối tuần, tới 4 ngày (long weekend), nên cả nước Mỹ, như mọi năm, sẽ rùng rùng chuyển động, lên xe, tàu, xe lửa hoặc máy bay, dọc ngang như mắc cửi để đoàn tụ gia đình! Dù nghìn trùng xa cách cũng lặn lội về thăm Tía Má!

Bà con người Mỹ đã vui mà các siêu thị cũng vui, vì ngày Thứ Sáu liền sau ngày lễ Tạ ơn, Black Friday, là ngày buôn bán nhộn nhịp nhứt trong năm.

Cả trăm triệu người ùn ùn đi mua sắm, tốn hết 5, 6 chục tỉ đô la Mỹ để chuẩn bị cho mùa Lễ Giáng sinh đã về gần trước cửa.

Cái tập tục dễ thương nầy do chính những người vượt biên, vượt biển cách đây gần 400 năm (hổng phải người Việt mình đâu nhe), mang tới nước Mỹ.

Tháng Chín, năm 1620, tàu Mayflower gồm 121 người Plymouth Pilgrim, chạy trốn sự bách hại về tôn giáo ở quê nhà Anh Cát Lợi, rời Âu Châu. Sau hai tháng vượt biển, ngày mùng 9, tháng Mười Một, năm 1620, thuyền cập bờ Plymouth thuộc tiểu bang Massachusetts ngày nay.

Mùa Ðông Bắc Mỹ thật khắc nghiệt, kéo dài từ cuối tháng Chạp đến hết tháng Ba năm sau, lạnh giá đã quật ngã nhiều thuyền nhân, chỉ còn 55 người sống sót.

Mùa Thu năm 1621, những người sống sót trên vùng đất mới thu hoạch vụ mùa đầu tiên thật sung mãn. Họ có đủ lương thực dự trữ cho mùa Ðông và đủ sống cho đến vụ mùa năm sau. Thời khốn khó đã qua, giờ có của ăn của để!

Thói thường ai làm cái gì tốt cho mình là mình biết ơn hè. Mà người ta thi ơn cho mình quá nhiều mà để đáp lại mình chỉ nói lời cám ơn suông thì hơi yếu. Mình phải tạ ơn mới đúng. Vì cái ơn nầy nặng hơn một tạ!

Chính vì vậy nên những người di dân đầu tiên đã trân trọng kính mời quý thổ dân da đỏ đến nhậu nhẹt cùng tụi tui suốt ba ngày ba đêm vì đã giúp mình bước đầu bỡ ngỡ…Nhậu đã rồi, họ còn vẫy tay chào nhau, xin hẹn lại mùa sau!

 

Những ngày không phân biệt chủng tộc đó qua mau, vì cái đám tới sau lại cỡi ngựa, móc súng bắn bùm bùm làm mấy tù trưởng giắt lông chim, vẽ mặt vằn mặt vện, chạy chí chết vào trong núi trốn!

o O o

Lễ Tạ ơn của Mỹ là phải có gà tây (turkey) nên còn gọi đó là ‘Turkey Day’ (Nước Turkey tức Thổ Nhĩ Kỳ hổng có dây mơ rễ má gì vào đây hết ráo). Gà tây hoang dã thịt ngon hơn gà tây công nghiệp nhiều. Có điều là nó mắc quá xá nên chỉ dân Mỹ nhà giàu cỡ Donald Trump mới có tiền mà ăn. Người Mỹ sau nầy đã mang món gà tây đút lò trở về cố xứ Anh quốc để cạnh tranh quyết liệt với món ngỗng quay trong tiệc tối Giáng Sinh của quê nhà năm cũ.

Ðã gọi là truyền thống thì phải giống hịt thuở ban đầu mới được.

Mỹ ăn món gà tây đút lò thay vì ngỗng quay là để nhớ tới bốn hương hồn của bốn chú gà tây rừng đã hy sinh chính thân mình cho buổi lễ Tạ ơn đầu tiên trên nước Mỹ.

Trong niềm vui của bình an, sung túc và đoàn tụ nhân mùa lễ Tạ Ơn, người Mỹ luôn nhớ tới những kẻ không may mắn như mình, nhớ 47 người đã chết trong mùa Ðông lạnh lẽo đầu tiên nên dùng dịp này thơm thảo chia lại cho những người cùng khổ.

Cơ quan cứu tế Salvation Army có nhiều tình nguyện viên phục vụ miễn phí bữa ăn tối cho những kẻ không nhà.

Rồi bà con người Việt mình bên Mỹ, mở nhà hàng, nhân lễ Tạ ơn cũng thiệt tình mời những kẻ lang thang cơ nhỡ đến ăn đỡ một bữa ăn miễn phí!

Thiệt là một hành động từ tâm rất là đáng quý!

o O o

Cả nhà đoàn tụ, cùng đi nhà thờ cầu nguyện, tạ ơn Thượng Ðế đã từ tâm cho gia đình mình một năm đủ ăn, đủ mặc, xong về nhà cùng lên tiệc tối. Món chủ lực theo truyền thống, không có không được là: món gà tây (bà con mình ở miền Nam gọi là gà lôi) đút lò hoặc chiên bơ, ăn với  khoai tây nghiền và nước xốt, bắp, súp bí đỏ, khoai lang và bánh bí ngô.

Ăn nhiều là tốn tiền nhiều! Mỗi mùa lễ Tạ ơn, người Mỹ đã chi tới 3 tỉ đô la, mần thịt tới 51 triệu con gà tây.

Mà gà tây nó bự ế kinh đi, chừng chục ký trở lên, nhưng không sao, ăn không hết đút vào tủ lạnh, ăn từ từ cho tới lễ Giáng sinh.

Ăn rồi đi chơi! Nổi tiếng nhất là Macy’s Thanksgiving Day Parade ở New York, với những bong bóng bay khổng lồ đầy màu sắc, hình Santa Claus để báo hiệu mùa mua sắm Giáng sinh đã bắt đầu.

o O o

Ðể gánh bớt tội lỗi của dân Mỹ mình vì giết gà tây quá xá, nên năm nào Tổng thống Mỹ cũng ân xá, tha chết cho một con gà tây đại biểu.

Truyền thống nầy bắt đầu từ năm 1982. Tổng thống Ronald Reagan đã tha tội chết cho một con gà tây của The National Turkey Federation. (Liên đoàn Gà Tây Quốc Gia) được trở về Sở Thú mà ở tù chung thân, tới khi ngủm củ tỉ, chớ không phải bị đút vô lò nướng thơm vàng ngậy!

Năm nay, lần thứ 8, là lần cuối cùng, Tổng thống Barack Obama sẽ để ‘đức’ lại cho con cháu vì tha chết cho con gà tây, sẽ có sự chứng kiến của Hoàng hậu Michelle Obama và hai nàng Công chúa Malia và Sasha, sẽ được trực tiếp truyền hình cho dân Mỹ xem.

Năm sau là tới phiên Tổng thống tân cử Donald Trump rồi. Ðông hơn (vì tới ba dòng con)! Vui hơn, vì mới lên ngôi cửu ngũ. Và lần đầu trong đời Donald Trump làm được một việc thiện (được chúng khen) là tha chết cho một con gà!

Hy vọng là Trump sẽ từ tâm thiệt, chớ không phải thấy vậy mà hổng phải vậy. Tha rồi, nên đưa về Sở Thú để tiếp tục nuôi, chứ đừng trục xuất nó về nguyên quán như đòi trục xuất người Mễ, kẻo con gà tây nầy lại bị đem ra mần thịt thì tội nghiệp cho nó lắm nhe ông!

Vì gà tây cũng dễ thương lắm. Nó giữ nhà là khỏi chê, không thua gì ngỗng, mà sợ còn hay hơn mấy chú chó cò nhà mình nữa kìa. Thấy người lạ là nó kêu ‘lót lót’, còn thấy con nít là nó nhảy lên nó đá làm thằng nhỏ khóc rùm.

o O o

Úc không có ngày Lễ Tạ ơn như Mỹ, nhưng vài năm trở lại đây, nhiều Tía Má Úc mua gà tây về đút lò, để đãi vợ chồng tụi nó từ hải ngoại về thăm, kẻo ‘bà dâu’ hay ‘ông rễ’ Mỹ nầy lại chầm dầm cái mặt mẹt với con mình!

Úc bây giờ khoái coi Super Bowl (Siêu cúp bóng bầu dục Mỹ) hơn Melbourne Cup (cuộc đua ngựa làm ngưng đọng cả nước Úc) nữa đó!

Mấy ông Úc già than thở rằng: “Chẳng bao lâu nữa nền văn hóa Mỹ sẽ bóp cổ nền văn hóa Úc thè lưỡi ra, chết ngắc cho mà coi. Hồi chuông báo tử đã rung lên rồi đó!”

Tui là Úc gốc Mít nên không lấy gì làm lo lắng. Úc và Mỹ như bà con chú bác. Em Úc bắt chước anh Mỹ, đường ăn chơi mỗi vẻ mỗi hay, thì âu cũng là chuyện thường tình. Xin đừng biến nước Úc thành tiểu bang thứ 51 của Mỹ là được (ngay cả tiểu bang Cali còn muốn ra đi nữa kìa!). Vì ngài Tổng thống tân cử Donald Trump ăn nói lôi thôi như con gà lôi lắm lắm!

o O o

Ôi nhớ xưa, tui lội tới đảo một mình. Sau cuộc ra đi nhứt chín nhì bù đó, nhân sinh quan tui đà thay đổi 180 độ!

Xử thế nhược đại mộng, đời chỉ là giấc mộng! Bữa nay còn đó ngày mai mất rồi, nên tui yêu cuồng sống vội!

Trước khi chân bước xuống thuyền nước mắt như mưa, tui đã hứa hôn với em Ba Ù, con thiếm Ba bánh ú ngoài chợ Mỹ (Tho), vậy mà một mình một thân trên đảo, tui vẫn len lén em Ba Ù, sơ cua thêm một con mèo (cụt đuôi).

Nhưng tình Bidong có ‘list’ thì dông! Con mèo (cụt đuôi) nầy dông qua Mỹ trước. Chờ tui hoài mà không thấy tăm hơi, chỉ bãi hôm tuôn dậy nước trào mênh mông nên em đành đi lấy Mỹ! Dẫu vậy, tình năm ba tháng mà thành thiên thu! Bằng cớ là cái ‘mét sịt’, em mới  gởi cho tui sau 30 năm vầy nè:

“Ngày Thanksgiving năm nay, em sẽ đi mua một con gà tây mập ú như anh, chừng 15, 20 pounds, về, nhồi ruột bằng nếp xào với hành tím, tôm khô và lạp xưởng, làm nước xốt cũng chế biến từ ‘gravy’ của Mỹ nhưng ướp thêm chút ‘nước mắm’ cho đậm đà hương gây mùi nhớ Việt Nam. Nhưng cái lõi là để nhớ anh, vốn cũng từng thơm lừng như vậy đó, he he!

Happy Turkey Day!”

Bảo Huân
Bảo Huân

DXT – melbourne