Menu Close

Nguyễn Viện

Nguyễn Viện, tên khai sinh Nguyễn Văn Viện, sinh ngày 1.2.1949 tại Ðồng Xá, Hải Dương, di cư vào Nam năm 1954. Ông là một nhà văn cách tân mạnh mẽ, và có ý thức phản kháng với tình trạng xã hội, chính trị tồi tệ trong nước; người đọc biết đến truyện của ông hơn là thơ.

Ba bài thơ phẫn nộ và đau đớn dưới đây như một góc nhìn khác về văn nghiệp của Nguyễn Viện. Thận Nhiên.

nguyen-vien-pic1

Cà-phê sáng và mua một vé đi qua bên kia thế giới

 

Tôi đếm được hơn mười người già và người tàn tật với tập vé số trên tay trong một buổi sáng

Họ mời tôi sự may mắn

Tất nhiên tôi thèm muốn sự may mắn

Nhưng tôi mua vé số của họ vì lòng trắc ẩn hơn là sự may mắn mặc dù biết rằng một chút nữa thôi kẻ chăn dắt lòng từ bi sẽ xuất hiện lột hết tiền của họ và gí cho họ một tập vé số khác

Ðể có cơm ăn và chỗ ngủ

Người già và tàn tật chen vào buổi sáng cùng với cà-phê, tin hằng ngày của tờ nhật trình dúm dó và những câu chuyện tầm phào của bạn bè như cách họ chen vào giữa những bàn ghế và đôi khi một cơn gió

Như những nỗi buồn vẫn chen vào giữa tiếng cười và nắng ấm

Như tôi thật sự muốn quay lưng và bước đi mãi mãi về phía biển

 

Tôi không hiểu được tại sao tôi lại muốn chết

Như không hiểu được tại sao tôi lại không chết

Tôi cần gì ở cuộc đời này cũng như tôi cần gì ở tôi

Như người bạn già sáng nay[*] bảo: “Nếu như được làm báo tự do, cho dù sắp chết, tôi sẽ làm một số rồi chết cũng sướng.”

Người yêu tự do như sự sống

Và tôi, yêu cái chết như tự do cuối cùng

Vẫn tồn tại như một kẻ nô lệ

Xuyên qua thời gian đang vữa trong mạch máu

29.7.2011

[*]Nhà văn Nguyên Minh.

 

Ở trại súc vật những xác chết vẫn chảy máu

 

Cho những linh hồn không nhắm mắt trong cải cách ruộng đất ở đất nước tôi

 

Khi vừa quay mặt đi

Một loạt đạn bắn sau lưng

Tôi ngã xuống

Máu tôi ngỡ ngàng chảy ra thấm vào lòng đất

Máu tôi không biết hận thù

Máu tôi biến thành sông

Nuôi mãi niềm tuyệt vọng

Không bao giờ nữa còn tỉnh dậy mỗi sớm mai

Không bao giờ nữa còn nhìn thấy mặt trời

Nhưng tôi vẫn biết bọn bắn sau lưng tôi là ai

Tôi cũng biết những kẻ đứng sau lưng bọn đã bắn tôi

Hôm nay, chúng vẫn reo hò chiến thắng và tiếp tục bắn sau lưng tôi

Máu tôi chảy vào vô tận

Dòng máu đen như đất

Không một niềm hy vọng

Linh hồn tôi còn không?

Tôi không khóc vì sự tàn ác, gian trá và ngu muội

Tôi không khóc vì bóng tối giam hãm

Bởi những kẻ mang hận thù trong mắt

Vinh quang trên xác đồng loại

Dòng máu tôi lặng lẽ và linh hồn tôi côi cút

Và tôi khóc cho những ngày còn lại

Ở một nơi không thể chối từ

Ðang chìm dần xuống biển

12/9/2014

 

Khi những xác cá mang linh hồn con người sống lại

 

Tôi không biết điều gì đang xảy ra

Sóng hay tôi đã mỏi

Phía mặt trời tan vữa. Những xác cá chất chồng. Những linh hồn hoang vu

Ngọn gió không định hướng mang mùi thối của cái chết vào ngõ hẻm

Tôi không nói về những giấc mơ bệnh hoạn

Nhưng tôi thấy trong giấc ngủ của những con cá chết kia một dòng nước đen đang chảy

Và tôi thấy mình cũng là một xác chết nằm lãng quên trong ký ức của đám đông

Trên những đám mây được tụ bởi những ống khói nhà máy

Cơn mưa xác chết đổ xuống mặt đất

Cơn khát của rừng cây được khỏa lấp bằng máu

Không còn mùa xuân trên những khe hở của cánh đồng

Không còn tiếng hót trong nguồn mạch của núi non

Những người đàn bà sinh con. Khóc

Những người đàn ông đứng chờ gió về

Giấc mơ của cá không còn sóng

Những thai nhi ngủ vùi trong giấc mơ làm người

Và mùa đông được che phủ bởi những đám mây ống khói

Những hạt mầm lụi tàn trong đất

Và ánh sáng không viết lời ai điếu cho bóng đêm

Tôi không biết tôi đi hay giấc mơ của tôi đi

Những ngôi sao không định mệnh

Những số phận tối tăm

Bầu trời đóng lại bởi những cơn giông từ hôm qua

Ai kêu gào trong vực thẳm

Ai than khóc bên ngọn lửa hoang tàn

Tôi không biết tôi không biết

Con chim không ngậm cành ô liu bay về

Dòng suối cạn phơi lưng bên ghềnh đá

Những con kiến tìm mồi thất lạc nhau trong nắng hạn

Và em. Mắt biếc đêm xanh có dương cầm buông thời gian nỗi chết

Ngọn cỏ. Ngọn cỏ. Và xác cá

Màu xanh của giấc mơ không bao giờ trở lại

Tôi đứng như người què chân không nạng gỗ

Khi bão tới. Con đường mất dấu chân người

Khi bão tới. Con người mất lối đi

Những con kiến không quay về tổ

Khi ấy, những xác cá mang linh hồn con người sống lại

Và bơi trên cát.

9.6.2016