Cát Du tên thật là : Phan Kim Dung. Sinh năm 1960.
Quê quán : Thủ Dầu Một tỉnh Bình Dương
Làm thơ từ nhỏ khi còn đi học.
Hiện sống và làm việc ở Thủ Dầu Một
Thơ Cát Du gồm hai tập, cả hai tập đều gây sôi nổi.
Tập “Cảm” (2004) chào đời bị nhiều chỉ trích nhưng tập “Nàng” vẫn tiếp tục đến với người đọc. Vẫn phong cách viết vừa đằm thắm vừa ngẫu hứng, táo bạo, “Nàng” xuất hiện năm 2011 gồm 48 bài như là tuyên ngôn, bản lĩnh của “hạt cát đi rong”:
“Em thít chặt vào anh
Tưởng không gì lèn qua được
Vậy mà
Có một hạt cát đã lèn giữa chúng mình…”
Hầu hết đều xoay quanh chuyện tình của “hạt cát đi rong”. Từ những nét phác thảo bên ngoài đến những tiềm ẩn phức tạp nhất của tâm hồn, chân dung người đàn bà trong thơ Cát Du hiện lên rất cá tính. Hình ảnh “nàng” trải phơi bằng những cuộc tung thả ngôn từ và tính chất tự thú trong tình yêu.
Người đàn bà trong thơ Cát Du đa tình và bày tỏ những khát khao đích thực của tình yêu chứ không hề làm vấy bẩn tình yêu. Ðây là một cách phát hiện vẻ đẹp nhân văn trong thơ nàng. Thơ Cát Du có một phong cách riêng. Vần điệu Cát Du không được sắp xếp theo một thứ tự thẩm mỹ nào, mà trượt dài hoặc ngắt quãng theo tâm trạng cá nhân, khi van lơn “Người mang vòng tay của em đi đâu/ Bỏ mặc em trong cõi người giá lạnh này/ Hãy siết em lần nữa/ Siết em lần nữa đi nào/ Siết”, khi thắc mắc “Hoàng hôn trong mắt anh mông lung lắm, chỉ toàn mây/ Em trốn sau mây phải không? Phải không?”. Trong mỗi tác phẩm của Cát Du, giọng thơ song hành với giọng nói, giọng thơ hòa vào giọng nói, và tạo nên thi vị. Sao Khuê
chiều
Chiều sắp khóc mà anh chưa về
Thấy không?
Con mắt chiều đỏ hoe!
Bữa nay trời lập đông
Chiều một mình
Chiều run
run lắm!
Em hôn lên má chiều ram rám
Nước mắt chiều chảy quanh
Nước mắt em cũng chảy quanh
Như chiều
rưng rức!
23/11/2005
thôi đành để gió cuốn đi
Anh yêu!
Ðêm qua có gã trai lạc vào ngôi nhà thiêng
của chúng mình
Ngôi nhà em cất giữ tình yêu anh thật chặt
Vậy mà
hắn táo tợn dám nhìn xoáy vào tình yêu anh
bằng cái nhìn thốc lửa
làm tình yêu nóng ran
nồng nồng
thơm phức
Trời ơi!
Em làm sao cưỡng nổi một cơn giông?
Thôi đành để gió cuốn đi
cuốn đi
17/12/2005
em không mang nổi một tình yêu
mạnh ngang nỗi chết
Những ngày mưa em thôi áo mỏng
Những ngày mưa phố Cổ rưng rưng
Chiều Mỹ Sơn một mình trút nắng
Áo vàng phai đẫm hạt mưa gầy
Em nhớ ngày nụ hôn ngòn ngọt
Em nhớ ngày môi đắm mắt mê
Trong phiêu diêu em thấy nỗi buồn
Của môi trễ và mắt thâm
….
Có phải anh mang sầu riêng từ đất Thủ?
Ngày Lái Thiêu cất tiếng chối từ
Gương mặt em như mây như mưa
Phủ vào anh bóng tối
Phủ vào anh mê cuồng
Quán Nhẫn ngày chia xa
Kiếp phù du mỏng mảnh
Em làm sao mang nổi
Một tình yêu
Mạnh ngang nỗi chết
Ơi anh!
12/10/2016
rời khỏi giấc mơ
Em rời khỏi giấc mơ của anh
để chấp chới bay vào giấc mơ của những
đàn ông khác
người trẻ có, người già có,
nhàng nhàng cỡ anh cũng có
Nhưng em không dám dừng lâu trong giấc mơ
của mỗi người
Vì sợ
sẽ nhìn thấy
ở phía cuối giấc mơ
tình yêu bợt ra
ánh nhìn bợt ra
Hãi lắm!
và em lại phải hối hả bay vào giấc mơ của một
đàn ông khác nữa
để thấy mình được yêu
như thực
trong đời.
23/6/2005
em trút rỗng mình ra
Nặng quá anh ơi em nặng quá!
Anh cõng bớt nỗi buồn cho em đi
Nỗi buồn đè nghiến trái tim em
mệt lử
Em trút rỗng mình ra
trút rỗng mình ra
Ðể anh
không còn trong em
Mà sao vẫn nặng!
Em phết màu chì lên trái tim
Ðể đừng nhìn thấy anh trong đó
Thế mà
anh vẫn hiển hiện trong em rõ rệt
anh nhìn em tái dại
van lơn
em đuối rồi anh
em đuối!
Cát Du