Menu Close

Người ăn trộm bánh quy

Một sự hiểu nhầm oái oăm, không thể nào sửa chữa. Hối hận thì đã quá muộn, chỉ còn cách tự nhủ mình thận trọng khi xét đoán người. NS 

Một phụ nữ ngồi trong phòng đợi máy bay. Cô nhìn đồng hồ: phải gần hai tiếng nữa mới tới chuyến của cô. Ðể qua thì giờ cô cố tìm một quyển sách ưng ý nơi quầy bán sách của phi trường, đồng thời mua một hộp bánh quy và tìm nơi ngồi nghỉ.

Khi đang đắm mình trong từng trang sách thì tình cờ cô liếc mắt thấy người đàn ông bên cạnh cũng lấy bánh từ chiếc hộp đặt giữa hai người lên ăn. Thật là trơ tráo. Tuy nhiên để tránh cãi vã, cô đã cố làm ngơ.

Cô tiếp tục đọc sách, vừa nhai bánh và sốt ruột xem đồng hồ. Trong lúc ấy, người đàn ông ngồi cạnh vẫn tỉnh bơ lấy bánh ăn cho đến gần hết hộp bánh.

nguoi-an-trom-banh-quy
Thắm Nguyễn

Từng phút trôi qua, cô càng giận tím mặt, “Nếu ta không tốt bụng, hắn đã vỡ mặt.”

Cứ mỗi cái bánh cô lấy, hắn cũng lấy một cái. Khi chỉ còn một cái, cô tự hỏi hắn sẽ làm gì đây. Với nụ cười trên môi, và cử chỉ gượng gạo, người đàn ông lấy chiếc cuối cùng lên, và bẻ đôi nó ra, đưa cho cô một nửa và ăn tiếp nửa kia. Cô giật miếng bánh từ trên tay hắn và thầm nghĩ…

“Thật trơ tráo và vô cùng khiếm nhã. Sao hắn chẳng hề tỏ chút hàm ơn!”

Chẳng muốn tìm hiểu khi cơn nóng giận lên cao. Cô thở phào khi chuyến bay được thông báo.

Vội vàng thu dọn đồ đạc và đi ngay tới cửa vào, cô chẳng thèm ngoái nhìn tên trộm vô ơn.

Khi đã lên máy bay, ngồi yên chỗ, cô mở túi xách lục tìm cuốn sách đọc đã gần xong. Bỗng cô ồ lên kinh ngạc, hộp bánh quy của cô còn y nguyên trong túi.

“Nếu hộp bánh mình đây…”, cô kêu lên tuyệt vọng, “Thì ra những cái bánh kia là của ông ta và ông đã cố chia sẻ cho mình.”

Quá trễ để nói lời xin lỗi, cô nhận ra trong hối hận, rằng cô mới là người khiếm nhã, là tên ăn trộm vô ơn!

NS – theo Valerie Cox