Kiệt Tấn cầm bút rất sớm. Ông đi vào văn chương bằng một thi phẩm – đó là Ðiệp Khúc, Tình Yêu Và Trái Phá do nhà Sáng Tạo ấn hành. Sinh quán tại Bạc Liêu, ông đã sống trong nhiều tỉnh thị miền Nam như Vĩnh Long, Mỹ Tho sau đó lên Sài Gòn. Rồi đi du học Canada, cuối cùng định cư ở Paris.
Sau Ðiệp khúc Tình Yêu Trái Phá, ông viết một loạt truyện và cho xuất bản Nụ Cười Tre Trúc, Thương Nàng Bấy Nhiêu, Nghe Mưa, Em ơi Biết Ðâu Tìm, và truyện dài Lớp Lớp Phù Sa và hơn hai năm trước tuyển tập truyện ngắn dày hơn 500 trang tập hợp các truyện ngắn ưng ý nhất của tác giả.
Thơ Kiệt Tấn trong Ðiệp Khúc… mang vẻ đẹp và hơi thở mới lạ, nhưng dầu sao đó cũng là loại thơ của các thi sĩ đương thời. Ðến Lục Bát Ðiên ông càng quậy dữ. Kiệt Tấn nói:
Lục Bát Ðiên là một nỗ lực nhằm đưa lục bát trở về với đời thường, nơi nó xuất phát. Ðồng thời, cũng là một nỗ lực khai phóng. Lâu nay, ngoài Bùi Giáng và một ít bài lục bát hiếm hoi của những người làm thơ khác, lục bát đang rơi vào ngõ cụt, giẫm chưn tại chỗ với những đề tài cũ, những rung động cũ, những hình ảnh cũ, những ngôn từ cũ. Thơ đọc nghe được được, mà không có hồn. Ðọc xong đó, quên liền đó. Nói tóm, nước đọng ao tù.
Lục Bát Ðiên, viết về bất cứ đề tài nào, viết tùy hứng và buông thả cho vần điệu lôi cuốn. Nhưng trước hết và trên hết, Lục Bát Ðiên nhằm thoả mãn một sự thèm muốn: thèm làm thơ. Bất cưỡng như thèm đàn bà.
Thì cứ viết chơi cho đã thèm. Hạ hồi phân giải. Nói như Bùi Giáng: “Cho vui vậy mà!”
Sau đây xin giới thiệu một số bài thơ tiêu biểu của Kiệt Tấn. SAO KHUÊ
Khúc 52
nhớ ông bùi giáng lâm bồn
đẻ ra bao lá hoa cồn tốt tươi
ông cười cái nụ đười ươi
chuồn chuồn châu chấu cái đời lăng xăng
mê kim cương thẩm thúy hằng
miên trường thái thậm ai bằng được ông
khoái ma ri lỉn ngoáy mông
brigitte vú lớn cái vòng eo thon
đạm thanh diệp thúy sài gòn
ngàn thu rớt hột có còn hiển linh
dấu bèo phong vận nín thinh
sóng phơi trường mộng bình minh vô thường”
em về ải hạng mai sau
gặp ông bàng giúi nhớ chào đại ca
biếu ông nửa ký trăng tà
bốn chai hồng hạnh bó hoa sương mù
nửa đêm trời xỉn trăng lu
làm thơ cồn lá lu bù quàng xiên
lục bát điên lục bát điên
điên khùng lục bát khùng điên điên khùng
“sè sè đứng đái bên đường
rầu rầu ngọn cỏ nửa hường nửa xanh”
mưa nguồn thúy dựng em anh
cỏ cây mình mẩy trổ quanh liên tồn
ngàn thu rớt hột làng thôn
mọc lên châu chấu thu bồn suối khe
thơ ông lén đọc sau hè
mỏi chưn ngồi xuống em tè ổng coi.
đợi mùa tháng bảy mưa ngâu
chặt cây dừa lão bắc cầu thăm ba
đem cho ba một con gà
một xị rượu đế để mà nhậu chơi
nhậu rồi ba chửi khơi khơi
chửi con khỉ đột chửi chơi đỡ buồn
chửi thằng chú tắm ở truồng
khiến cho bà thím trong buồng thất kinh
một cơn mưa đá thình lình
khiến cho thằng chú bầm mình sưng cu
Em về
hạ vàng hạ vàng nắng
chiều qua chiều qua mau
đường quạnh đường quạnh vắng
ngõ đón ngõ đón chào
tà áo tà áo trắng
vờn lao vờn lao xao
trời im trời im ắng
én vù én vù cao
đường hiu đường hiu gió
lá xạc lá xạc xào
gót son gót son nhỏ
bước về bước về mau
sông tĩnh sông tĩnh lặng
dòng nao dòng nao nao
chuông chùa chuông chùa vẳng
mưa rạt mưa rạt rào
trúc thưa trúc thưa vắng
gió thổi gió thổi ào
đường không đường không nắng
chiều nôn chiều nôn nao
mây chìm mây chìm lặng
trời mưa trời mưa rào
giọt trĩu giọt trĩu nặng
em về em về mau
chiều phai chiều phai màu
ngày xanh ngày xanh xao
trời mưa trời mưa nặng
em về em về mau
trời mưa trời mưa nặng
em về em về mau
em về em về mau…
Bagnolet-đầu xuân 2009
Biết bao giờ
Khi hơi thở vàng về đậu lên màu đỏ
màu đỏ về đậu lên cây điệp
cây điệp về đậu lên ký ức
khi đó dù đang trên đường ra bến tàu
dù đang trên đường đến công sở
dù đang trên đường ra pháp trường
dù đang đặt chân lên bực đầu tiên của cầu thang ngoại tình
dù đang cử động trong bốn bề thời gian đặc cứng
cũng sẽ dừng lại
một bước
và nói thầm
đó là mùa hè
có biết không
có biết không
đó là mùa hè
và đừng hỏi tại sao
đừng hỏi tại sao con ve ca hát và con kiến tha mồi
vì giả thử tất cả những con ve đều tha mồi và tất cả những con kiến đều không chịu ca hát
Hãy nằm im
và đừng hỏi tại sao
hãy nằm im
và lắng nghe những vũng nước xanh lơ xôn xao trong đầu
sóng lăn lóc hoài những hòn sỏi trong mỗi tế bào tươi
hãy nằm im
và lắng nghe mặt trời nồng nàn trên da phỏng
thân thể mỹ miều rực rỡ trên cát mịn
những đỉnh tròn rám nắng
đôi môi mặn rên khẽ
mê sảng gọi tình
bừng bừng sứa lửa
trong đêm
Hãy nằm im
và lắng nghe đêm rì rào mãi không thôi
lời tây ban cầm tự tình bên khung cửa khuất
loài hoá thạch sao bám riết hoài ghềnh đá trơn
và chiếc khăn choàng bỏ quên trên bãi muộn
không bao giờ tìm thấy nữa
Hãy nằm im
và đừng hỏi
tại sao
đừng hỏi tại sao
những con ruồi say nắng
rụng cánh
nằm chết
trên bàn tay ấm áp
của mùa hè