Menu Close

Nguyễn Viện

Nguyễn Viện, Nguyễn Văn Viện, sinh ngày 1/2/1949 tại Ðồng Xá, Hải Dương. Là một nhà báo, nhà văn nổi bật về các đề tài dục tính và chính trị, được RFA liệt vào Văn học phản kháng.

Nguyễn Viện quan niệm viết về dục tính là một cách để tuyên dương sự tự do của mỗi cá nhân, phá vỡ các rào cản. Theo ông, không nên tránh né tên một bộ phận cơ thể nào, cho đó là “một thái độ phong kiến, đạo đức giả và khước từ đối mặt với thực tế….một thái độ mặc cảm, nhu nhược.”  Những điều này cũng thể hiện cả trong thơ Nguyễn Viện.  Trong văn, Nguyễn Viện dốc hết sức lực và trí tuệ vào đề tài chính trị mà theo ông, chính là để “nói tiếng nói của lương tâm mình….Viết, để thấy mình còn thở được.”

nguyen-vien1Ta thấy Nguyễn Viện là nhà văn nhưng cũng rất quan tâm tới thơ. Thao thức về thơ, coi thơ như một cách thế tự thể hiện. Do đó có khi ông trải qua nhiều ngày để làm thơ. Với Nguyễn Viện, thơ cần hình ảnh, ngôn từ, ý tưởng. Thơ không cần có vần nhưng cần có âm điệu. Nguyễn Viện không triệt để loại bỏ cảm xúc trong thơ, cho nên đọc thơ ông ta còn bắt được đôi ý thơ và hồn thơ. SAO KHUÊ

 

Tôi cần một cái búa và những cây đinh

 

Tôi vẫn thích hoa hồng

Cũng như thích một cái búa

Nhưng tôi không ngửi được thứ chữ nghĩa màu mè riêu cua đỏm dáng trí tuệ và đỉnh cao của những kẻ muốn vượt thời gian và không gian

Khi chúng ta bị bóp cổ

Tôi cần một cái búa và những cây đinh

Ðóng vào hiện tại và bước đi

Khi bị bóp cổ

Ngực tôi ưỡn ra

Những chiếc xương sườn cong như những cánh cung

Và máu tôi bắn

Nọc độc làm ung thối bầu trời

Tôi khát khao tự do

và không thở được thứ không khí ẩm mốc và tẩm rượu

Tôi cũng chỉ muốn tự do với cây búa

Ðập vỡ chiếc quan tài mà chúng ta đang liệm mình trong đó

Cái chết của những xác chết và những thứ xa xỉ

Tôi vẫn tự nhủ trong lúc bị bóp cổ, nếu chữ nghĩa không phải là cây búa thì chỉ là sự thủ dâm của những con gián

Có thể tôi không phải là cây búa khi bị bóp cổ

Nhưng nếu tôi không là cây búa thì tôi cũng không là gì

Và ngay cả nếu tôi có là cây búa thì tôi cũng không là gì ngoài việc đóng những cây đinh vào hiện tại và treo nó lên.

 

Mặt trăng ở ngã tư Chợ Lớn

tặng Mạch Nha, Trần Tiến Dũng

 

Em vàng rực giấc mơ vàng nỗi buồn vàng đã khép

Một nửa sự bí mật trong khe hồn kinh dị

Mùa gió không về để lãng quên một con thiêu thân dưới góc đường

Ánh sáng đâm lủng ruột

Cô gái vừa đi qua bằng đôi chân trắng muốt

“Mày có nghe thấy gì không?”

Ngọn núi lửa phía bên kia trái đất bốc mùi rượu

Sự tự do lựa chọn một cái chết tịnh danh

Cái chết của đám đông mù thẳm

Em không để tang anh một khoảng trống em một đầy ứ

Cái chết không mùa từ khước số phận

Cởi quần nhớ suối giấc mơ vàng nỗi buồn vàng

Mùa chó chết mặt trăng ở ngã tư Chợ Lớn

“Mày có nghe thấy gì không?”

 

Trong lúc chờ chết

 

Và mặt trời lách qua khe tối của đũng quần 

rớt lại một cơn mưa vĩ cầm trắng

cả cơn cuồng dâm thánh thiện của nàng

vũng lầy của tôi chìm đắm những ngôi sao

không ngừng dấy lên từ vực sâu cái chết của những nụ hoa nở muộn

và ngát thơm

cả bầu trời này. sự sống này

tràn ngập em. Vanessa. Mae.

dâm tính của ngôn ngữ đã tàn phai. tôi bất động

và dưới cơn mưa đêm của tiếng vĩ cầm trắng

người đàn ông còn sót lại từ hoang sơ là tôi. vỗ bàn tay vào hư không náo động

đó không phải là giấc mơ quá cố

không phải là niềm hy vọng cho vĩnh hằng

tôi vẫn nghe em. bây giờ chắc đã là một mụ đàn bà lắm mồm.

tiếng vĩ cầm trắng của cơn hứng tình đầu tiên. Vanessa. Mae.

cũng như những gì tôi viết. dâm tính của LỜI đã khởi duyên sự sống

và tôi chỉ muốn chết trong cơn điên loạn thanh âm của em.

 

Leonidas

 

tôi chết giấc trong lần em sắp ứa

một hư vô hiển lộ bến không bờ

một hiện thực mơ hồ đang tan rữa

máu xương này tê buốt đến bơ vơ

tôi vẫn muốn nói những điều không thể

về một cõi LỜI trong thinh lặng

mà thanh âm tử khí vẫn vang lừng

tôi nằm chết trong lần em đã ứa

hết tinh khôi nguồn cội của muôn trùng

cạn tinh huyết cưu mang của vô biên…

 

Một lần mae

 

tôi thức dậy giữa mùa xuân cuồng đãng

rừng âm vang và núi đồi rung chuyển

đất vỡ ra một tôi trào máu họng

và yêu em. cây trổ lá lên trời

tôi đã thét. đã gào. đầy năm tháng

đã-cào-đã-cấu hết thanh xuân

nhưng kìa em. đôi mắt của thanh âm

vẫn là âm của hoang vu đường đột

của đất vỡ trong lồn em khởi thủy

của mai kia trinh trắng một bên trời.

 

nguyen-vien