Menu Close

Mọi vấn đề đều có nguyên nhân của nó

Có thằng ku theo vợ qua New Zealand, vợ nó đi làm tiến sĩ nên được dắt theo cả chồng con. Nhỏ em dẫn nó ra cái sông ngay công viên thành phố để tham quan cho biết. Nước trong veo nhìn thấy đáy. Cá Chình, cá Hồi, bơi lượn tung tăng. Vịt hoang, Thiên Nga, Hải Âu, vào ăn bánh mì tận tay người. Dọc bờ sông rau Xà Lách Xoan mọc um tùm đến nỗi người ta phải đem máy ra cắt bỏ.

Thích quá nên nó nói: Cá Chình này kho nghệ ngon hết thuốc chị ơi. Cá Hồi nấu lẩu nhúng Xà Lách Xoan, còn mấy con Vịt kia đem về nấu cháo. Đất nước gì nhìn đâu cũng thấy đồ ăn.

Nhỏ bạn qua Hawaii chơi, nhìn nó chụp hình với mấy con Vịt lại ăn bánh mì. Bất giác làm mình nhớ tới món tiết canh Vịt và nồi cháo nóng hổi ngon quá xá.

Như có lần đã nói: Người Việt chưa bao giờ đủ ăn là vậy. Đừng nhìn vào sự hoành tráng của phố phường. Đừng nghe những con số tăng trưởng đến kinh ngạc. Hãy cứ nhìn cái cách mà người ta liên tưởng tới vấn đề. Nó phản ánh trung thực nhất cái điều mà người ta muốn nghĩ.

Hồi mấy thằng Thuỵ Điển lên lắp máy, mình dẫn tụi nó đi rừng chơi cho biết. Nhìn cái nấm nó lấy que khều cái gốc, hỏi chi vậy nó bảo tìm hiểu coi cơ chế sinh trưởng của nấm là gì.

Gặp ổ gà rừng, mình định nhặt lên nút sống thì nó ngăn lại bảo sao mầy man rợ vậy? Để yên cho nó sinh sôi, đó là cách cân bằng sinh thái tự nhiên tốt nhất. Nói rồi nó rón rén bước đi như sợ động đến cái ổ con gà.

Vậy đấy. Khi người Việt gặp thứ gì là nghĩ ngay đến cái món ăn sẽ được chế biến ra từ nó, còn người ta thì tìm hiểu căn nguyên và để trong đầu.

Việc đi ăn Buffet cứ hay lấy cho cố rồi bỏ thừa cũng có nguyên nhân từ đó. Nhiều người nói là con mắt to hơn cái bụng. Tuy nhiên theo mình thì không phải con mắt mà chính là bộ não. Đói đói lâu quá rồi, cho nên dù giờ đã có đủ ăn, cái bụng không thể nào chứa nổi nhưng bộ não vẫn luôn luôn nghĩ tới cái ăn đầu tiên.

Mọi vấn đề đều có nguyên nhân của nó.

Theo FB Tuyet Lan Nguyen, thân mẫu tù nhân lương tâm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh

Đừng nói tới sinh mạng của con cá, con vịt, mà xã hội Việt Nam bây giờ mấy ai cảm thấy rung động trước những tin kiểu này:

Thăm con lần 26 sau 1 năm 13 ngày lao tù.

Hôm nay (thứ Hai 23/10/2017) tôi lại đi thăm nuôi con định kỳ. Lần này, bé Nấm không thể đi gặp mẹ vì cháu phải làm bài kiểm tra.

Gặp Quỳnh, nhìn con xanh và ốm yếu khiến lòng tôi đau đớn vô cùng. Như thường lệ, cuộc gặp diễn ra dưới sự giám sát của công an trại giam và an ninh tỉnh.

Quỳnh nói phía công an đã đồng ý cho gửi mền, dặn mẹ gửi thêm quần áo dài và đồ lót, thời tiết đã trở lạnh nên con ngủ không được, tối nào cũng bị chuột rút.

Thương con nhưng chẳng biết làm sao hơn…

Nhờ linh cảm của người mẹ nên lần thăm này, tôi đem theo một lọ Calcium+D3 trình bày với viên an ninh tỉnh vẫn còn nguyên dấu để gửi cho Quỳnh. Tuy nhiên, họ không cho Quỳnh nhận thuốc với lý do “không có toa của bác sỹ”.

Cùng lúc gửi thuốc, tôi cũng kiên trì xin họ gửi quyển Thánh kinh và Thánh ca cho Quỳnh, nhưng họ cũng từ chối và nói: “Trong thời gian tạm giam không được nhận sách báo gì ngoài báo Nhân dân ra”. Tôi bèn hỏi họ sao tôi thấy có người được nhận truyện sách gửi vào thì họ không trả lời.

Gặp con lần này, tôi rất đau khổ khi thấy con càng lúc càng xanh xao ốm yếu. Trước khi ra về, tôi ôm con vào lòng vào nhắc “Hãy cầu nguyện xin Thiên Chúa bảo toàn danh dự và mạng sống của con”!

Từ Facebook Trương Quang Thi