Menu Close

Những khúc biến tấu của tháng Mười (kỳ 3)

Gió trên đỉnh ‘Wuthering Heights’… và gió trên những dặm trường

Gió trên đỉnh Wuthering Heights

Bạn ở Thung Lũng Gió Simi Valley thuộc vùng núi Los Angeles viết thư cho Nguyễn mà như làm thơ vậy:

Sáng nay gió nhiều.

gió thổi nghe vi vút .

ông biết tại sao mình nghe gió thổi vi vút không?

đá xếp từng lớp trên núi cao, khi gió thổi len vào kẽ đá, tạo thành âm thanh như vậy. chứ không phải vì lá mà ra như vậy đâu!

lá với gió tạo thành một âm thanh khác. mình sẽ nghe âm thanh ào ào

tui nghe riết tiếng gió rít cũng 20 năm rồi, rồi lại thấy thương tiếng gió.

cứ mùa thu tới là chờ gió về …

những đêm như vậy. nằm nhớ lại Ðỉnh Gió Hú (Wuthering Heights)

dinh-gio-hu
Đỉnh Gió Hú – nguồn Bear Skin

Cô Catherine lúc sinh thời mỗi đêm trong ngôi nhà trên đỉnh gió hú vẫn nằm chờ người yêu là Heathcliff đến đứng ở cửa sổ phòng cô gọi tên .

Về sau cô ấy chết và ông ấy vẫn còn sống trong lâu đài đó. sống với hình ảnh Catherine  hiện về mỗi đêm trời nổi gió. trong truyện Emily Bronte tả hay kinh khủng, khi Catherine về đứng dưới cửa sổ gọi người tình, và tiếng một cành cây khô đập mạnh vào khung cửa. Heathcliff nghe tiếng động và tiếng gọi của người yêu xin vào nhưng khi mở cửa chỉ thấy một cành cây khô và gió vi vút thổi. Trong truyện tả Heathcliff đứng như vậy hằng giờ trong bóng tối nhìn ra ngoài trời gió lộng.

Ôi, tui mê đoạn này lắm cứ coi đi coi lại và như thấy rõ ràng hình ảnh Heathcliff đứng đợi người yêu trong vô vọng.  Hồi ở Pháp tui có qua Anh và đến thăm vùng này thấy còn y nguyên khung cảnh điêu tàn hoang dã như vậy. Tuyệt.

Ui, Nguyễn tui cũng mê thiên tình sử và tiếng gió hú khốc liệt trong truyện của Emily Bronte. Riêng mình cũng có viết một bài tản mạn về gió xin trao tặng người.

…Và gió trên những dặm trường

Một buổi trưa trên đồi Penasquitos, tôi đang ngồi trầm tư, thì bỗng ngọn gió khốc liệt từ những vùng đất xa xôi thổi về. Ðâu đó, đã có lần tôi nghe nói đến ngọn quái phong Santa Ana.

A, trận gió kinh mang từng thổi qua mấy trăm năm lịch sử của vùng đất chưa dứt âm vang, chạy trên những con đường dài rồng rắn, thổi rúc như còi sừng trên những kiến trúc Mễ Tây Cơ ngơ ngác trong màu nắng vàng hồ, thổi và làm kêu rung những tên đất tên người đầy âm a âm ô.

Này hỡi gió. Chào trận gió Quỷ Thi  làm cỏ cây tàn úa, khô cạn suối nguồn, cát chạy đá bay, lòng dạ xốn xang, vỡ lở những vết thương của trời và đất. Tôi bỗng, trong phút hỗn mang, nghĩ đến quê nhà với ngọn đông phong thổi lạc vợ xa chồng, nước mắt tuôn rơi. Tháng này, gió mùa Ðông Bắc cũng đã thổi tới trên quê hương tôi. Âm vang. Âm vang qua dòng sông vắng và những cánh đồng. Ðã nở hết những bông hoa mùa cuối trên đất nghèo. Tôi bỗng nhớ đến, như còn rợn trên da thịt, ngọn gió Lào thổi qua biên giới vào vùng Nghệ Tĩnh những ngày nào. Thổi xơ xác đồi chuối hoang, thổi khô rốc thân tù, đỏ hoe bụi đất, quặn thắt ruột gan. Này bạn, nhớ không, những đêm nằm nghe gió giật mái tranh, o o trong sọ rỗng. Tưởng như tiếng ác điểu gào, báo giờ nguyệt tận. Và tôi chẳng thể nào quên. Vâng, tôi chẳng thể nào quên bản hợp âm màu đỏ của mùa thay lá những khu rừng cao su, khi gió thổi bùng đống lửa nhân gian, đám lưu dân ngồi đợi tia nắng đầu tiên. Cũng như tôi không quên mùa gió tháng Ba trên Eo Gió thổi qua rừng dã quỳ và đồi hoa vông đỏ ở Pleiku. Ðó là những ngày báo hiệu tàn cuộc chiến. Trận gió cuốn cờ đang thổi qua bờ cõi.

Gió, như từ những trang thơ của St John Perse. Vâng, đã từng có những cơn gió lớn đi qua mặt địa cầu. Và tôi đã đi qua nửa vòng trái đất để đến đây trên đồi Penasquitos gặp luồng quái phong hung bạo. Tôi muốn nói. Tôi muốn nói. Gió, hãy thổi ngược lại đoạn đường đã đi qua, tìm lại tôi những mảnh vỡ ngày nào. Nơi có bóng khu vườn và những ngôi mộ đá ong, tiếng bà ru cháu nhiếp gọi hồn âm. Và sau Vương Phủ, dưới bóng những cây bàng phai lục ố hồng, nhà thơ điên nửa đêm cầm bút viết lên trời trang thơ quỷ khóc. Gió, hãy thổi ngược lại phía đầu làng, đám trẻ ngày nào đang chơi trò chơi rồng rắn. Dưới ánh trăng, ăn hết khúc đầu cả xương cùng óc. Ăn khúc giữa đầy những máu me. Nuốt tới khúc đuôi. Nuốt tới khúc đuôi. Mặt đất bỗng lên cơn dữ. Tượng đài xiêu. Sụp đổ, trong sớm chiều, bức tường ý hệ. Và gió, đưa ta về phượng thành. Em từ vùng nước xanh ao sen mùa hạ bước lên. Tóc và quần áo dính vào da thịt. Hai tay em ôm đầy bông sen đỏ. Ta gọi tiền thân em là hương sen.

Gió vẫn thổi, như tự nghìn năm, ngược nẻo đường xưa.

Và như thế, đã có những cơn gió thổi trên lịch sử, trên kiếp người. Thổi qua hồn tôi.

TN