Menu Close

Nguyễn Tuyết Lộc

Nguyễn Tuyết Lộc người gốc Huế. Thời đi học ở Quốc Học đóng vai công chúa Tây Hạ trong vở kịch Thành Cát Tư Hãn của Vũ Khắc Khoan, được bạn đồng môn những năm 1960 ngưỡng mộ. Năm 2014, Nguyễn Tuyết Lộc cùng với Nguyễn Ðông Nhật và Nguyễn Thanh Văn xuất bản tập thơ Ký Ức Xanh gây tiếng vang. Thơ Nguyễn Tuyết Lộc trong sáng, đượm chất Huế và hơi thở tình yêu khiến người ưa thích. SAO KHUÊ

nguyen-tuyet-loc

Câu hỏi dành cho anh

 

Có mưa riêng của xứ mình không

Sao em nhớ?

Có gió riêng của quê mình không

Sao em trăn trở?

Sương mù xứ người có khác xứ ta

Sao em tha thiết quay về?

 

Biết thế giới chỉ có một vầng trăng

Lòng vẫn mơ vẫn tưởng riêng trăng quê mẹ

Khắc khoải nhớ mùi thơm của đất của nắng

Của sắn của khoai

Của sáng rơm chiều rạ

Mùa bão táp mưa sa

Hằng năm chịu mấy lần lũ lụt

Rét buốt thấu xương

Mảnh vải rách tươm

Run run đùm bọc

 

Anh ơi

Em muốn về bên anh

Ðể mưa lại là mưa

Gió đúng là gió

Ðến sương mù và trăng

Phải là trăng và sương mù của mạ

Nhớ con kiệt gầy tong teo

Ðông cũng như hạ

Anh chung thủy đi về

Lại được đầu trần băng qua bão lụt lê thê

Chìm trong tình yêu

Là nỗi đau da diết

Là nỗi nhớ

Nỗi thương

Tha thiết chốn quê nhà.

 

Ký ức xanh

 

Từng bước cô đơn

Bên bờ sông Seine

Liêu xiêu bóng đổ

Gió lạnh từ đồi núi xa xăm

Bay qua rừng giẻ, sồi, bạch dương tràn về thành phố

Paris xanh – đang chuyển vàng – Thu

Ký ức nằm bên anh trên thảm cỏ non

Mặt trời ấm áp hôn đôi mắt hờ khép…

Xa hẳn rồi

Hè ơi, tạm biệt!

 

Những chú chim non

Hôm qua còn run rẩy dưới mái hiên

Giờ vô tư nhảy nhót

Ngày mặt trời hát

Hoa lá nẩy lộc đâm chồi

Nguồn sống ươm mầm từ băng tuyết

Trên cánh tử đinh hương

Giọt sương ngọc trai lóng lánh

 

Nhụy ngọt mật ong

Chiều rỡ ràng hổ phách

Thôi nhé

Hãy quên niềm đau – nước mắt

Khi giá rét mùa đông trút hơi thở cuối cùng

Hương Xuân rưng rưng suối tóc

 

Dẫu mùa Xuân còn rạng ngời nơi xứ lạ

Tới ngõ thiên đường vẫn thiếu bóng anh

Chút hơi ấm

Cả nụ hôn

Kỷ niệm xưa chưa ngừng thổn thức

Ngỡ ngàng dư vị đắng cay

 

Trăng dát vàng trên Cổ thành se lạnh

Mùa sen hồ hư ảo đuổi theo em

Những cung đường rợp hàng cây xanh

Từ sân ga xuôi về Vỹ Dạ

Từ Kim Long qua Long Thọ, Nguyệt Biều

Chiều chiều in bóng chúng mình

Hây hẩy gió sông xưa

Áo trắng dài quấn quýt

 

Từng bước cô đơn

Trên bờ sông Seine

Liêu xiêu bóng đổ

Bốn mùa thay đổi

Em vẫn ngóng chờ hơi ấm từ anh…

 

Lời của đêm

 

Những bước chân trên cát

Lặng lẽ sóng xóa tan

Như nỗi buồn muôn đời của biển

Em ca hát

Lang thang…

 

Nhớ đến anh mỗi sáng

Hơi ấm phà vào cổ đánh thức em

Những nụ hôn của đêm

Ngất ngây từng mi li mét…

 

Em thích cách anh nhìn em – Lung linh ánh lửa

Em thích cách anh hôn em – Khát đói cảm xúc

Em thích cách anh ôm em – Không có ngày mai

Và khi anh thì thầm bên tai

“Anh yêu em”

Em tan biến trong ái tình đầy ma lực

 

Bình minh lên

Chiếu từng tia nắng ấm

Ðêm vội vã qua

Bóng tối

Miền đất dành cho nỗi nhớ thăng hoa

Giờ chỉ là kỷ niệm

 

Trong giấc mơ ngọt ngào đầu tiên của đêm

Em thấy mình là chim sơn ca đang khiếu nại

Khi cà trái tim bé nhỏ vào gai nhọn hoa hồng

Ðến giọt máu cuối cùng

Không tìm ra hạnh phúc.