Menu Close

Ví dụ Ta Yêu Nhau (Kỳ 1)

Đầu thập niên 70 trong Nam thịnh hành thể văn Tuổi Trăng 16 dành cho lứa tuổi dậy thì với các tác giả Đinh Tiến Luyện, Nhã Ca, Từ Kế Tường, Võ Hà Anh, Dung Sàigòn và đặc biệt Nguyễn Thanh Trịnh. Tuy chưa sâu sắc, thể văn này làm cầu nối giúp lớp thiếu niên mơ mộng ham đọc sách. Ví dụ thứ 6 trong tập Ví Dụ Ta Yêu Nhau còn ghi lại không khí Sàigòn khi ấy: Một thủ đô chìm đắm trong phim võ thuật với các võ đường tấp nập các pha thi đấu trên sân Tinh Võ trong Chợ Lớn. Một thủ đô với tuổi trẻ xem tình yêu là niềm vui tự nhiên của một buổi chiều…  Dưới ngòi bút dễ thương mà sinh động của Nguyễn Thanh Trịnh.

Nguyễn Thanh Trịnh
Nguyễn Thanh Trịnh

Trần Vũ

Khi tôi đến võ đường, cô bé đang tập nhảy dây cho dãn gân cốt. Em quay sợi dây theo hình số tám và càng lúc càng nhanh khiến người ngoài không còn nhìn rõ khuôn mặt. Ðứng chung quanh em là các võ sinh đồng môn và một người đang to giọng đếm. Tiếng một trăm vừa dứt cô bé dừng lại, em trao sợi dây cho một người bạn rồi đến nơi treo quần áo lấy khăn lau mặt. Tôi gọi:

– Ê nhỏ.

Em đưa mắt tìm kiếm, khi nhìn thấy tôi đứng ở cuối phòng em chạy vội lại.

– Em đã nói anh đừng đến đây mà. Hãy đợi tối mai đến võ đài xem em đánh có hơn không.
– Tôi muốn tối nay đãi em một chầu cho thật no để lấy sức mai đánh cho hăng.

– Tối mai hãy đi ăn. Em muốn ăn mừng chiến thắng như vậy mới ngon.

– Nhỡ em bị đánh gục làm sao ăn được nữa.

– A! Anh về phe con nhỏ đó phải không, được rồi em chấp anh luôn. Em định đánh ăn điểm nó thôi giờ biết anh ở phe nó, em sẽ đánh nó gục.

– Tôi chưa biết đối thủ của em là ai nhưng tôi cá em sẽ thua vì em “hăng tiết vịt” quá. Cô bé cười .

– Anh khỏi cần chọc tức em. Em đã quyết định đánh nó gục là nó phải gục. Mặc cho anh năn nỉ xin tha.

Có ai gọi lơ lớ giọng ngoại quốc vang lên.

– Kim Oanh.

Cô bé nói:

– Thầy em gọi, anh đứng đây đợi em nghe.

Ở giữa phòng tập một người cao lớn mặc võ phục đỏ, da sậm đen, tóc bạc trắng, đó là thầy cô bé. Ông là người Phi Luật Tân, tên là Bruno, trước kia là một võ sĩ quyền Anh hạng nặng nổi tiếng ở Ðông Dương, bây giờ về già ông mở võ đường này để sinh sống. Ông cũng gần sáu mươi tuổi, có vợ người Việt và mặc dầu sống ở Việt Nam đã hơn ba mươi năm ông nói tiếng Việt vẫn theo giọng đa âm của người Phi. Ông đang nói gì với cô bé và em tỏ vẻ hết sức chăm chú lắng nghe. Trong khi nói chuyện em đưa hai tay cho hai người bạn quấn băng trước khi mang găng để khi đấm khỏi sai khớp xương hay gẫy ngón tay.

Mang găng xong cô bé đến đứng thủ thế trước một bao cát dài treo lủng lẳng trên một đà ngang ngoài sân tập. Vị võ sư già móc túi lấy một đồng hồ quả quít cầm tay. Ông bấm nút và hô “Tem”, cô bé nhanh như chớp lao vào bao cát đấm đá liên hồi. Ðây là lối đánh mười giây để “nốc ao” đối thủ. Trong mười giây này em phải đem hết những cú ruột ra đánh như một cái máy để đối thủ không kịp trả đòn và chính em cũng không kịp thở.

Kim Oanh đánh võ tự do nên ngoài môn quyền anh học của thầy Bruno em còn phải tập đấm đá theo lối võ ta dưới sự chỉ dẫn của cậu Bảy có biệt danh là Sói Vàng. Quyền của em đánh ra chưa được mạnh nhưng em đánh rất nhanh và chính xác.

Nữ võ sĩ Song Ga Yeoun - nguồn AsiaOne & evolve-mma.com
Nữ võ sĩ Song Ga Yeoun – nguồn AsiaOne & evolve-mma.com

Tôi thích cú tạt cườm tay của em trông đẹp và độc. Ðang đứng trước bao cát khẽ bước chân trái lên, lấy đầu chân phải làm trụ em xoay người thật nhanh tạt mạnh cườm tay phải vào bao cát, mượn đà dội ra, lấy đầu chân trái làm trụ em xoay người quật ngược cườm tay trái vào bao cát. Em xoay người như thế liên tiếp ba, bốn vòng rồi bắt đầu phang đòn ống quyển. Ðòn này dùng đánh vào hông đối thủ, đòn dễ đỡ nhưng sẽ làm đối thủ mất thì giờ và dễ bị ăn đòn vào mặt.

Cú ruột thứ hai của Kim Oanh là cú “đá giò lái”, cũng dùng một chân làm trụ, em xoay người đá ngược gót chân kia vào đầu đối thủ, trúng cú này chắc đối thủ khó mà đứng dậy nổi .

– “Tem”.

Vị võ sư già nhìn đồng hồ bấm nút và cô bé ngừng lại. Mặt em ướt đẫm mồ hôi nhưng em cố giữ hơi thở bình thường. Một người bạn đưa khăn cho em lau mặt, vị võ sư vỗ vỗ đầu em nói good, good rồi chỉ lại cho em những cú quyền anh ruột của ông mà lúc nãy em biểu diễn chưa đúng cách. Sau đó ông đến chỉ dẫn một số võ sĩ khác. Tối mai lò của ông có ba người thượng đài. Một võ sĩ quyền anh hạng ruồi, một võ sĩ đấu quyền tự do và Kim Oanh đánh quyền tự do tranh giải thiếu nhi, giải này dành cho các nữ võ sĩ từ mười lăm đến mười bảy tuổi.

Kim Oanh đến chỗ tôi ngồi, tôi đứng dậy nhường ghế cho em. Em lắc đầu.

– Anh cứ ngồi đi. Võ sĩ cấm kỵ khi tập xong ngồi vì sợ to tim.

Tôi nói:

– Em cũng nên để trái tim em nó to ra một chút, con gái gì mà dữ hơn bà chằn ông nào dám lấy.

Nhanh như chớp em xoay người tạt mạnh cườm tay đánh văng điếu thuốc tôi đang ngậm trên môi rồi bật cười khanh khách.

– Nhỏ, em làm tôi sợ hết hồn. Nhỡ em đánh rụng răng tôi thì sao?

– Ðáng kiếp, cho anh hết nói bậy.

– Tôi nói vậy không phải sao. Em đấm đá kiểu đó ông nào dám yêu em.

– Ông nào lỡ dại yêu em, em sẽ cho ăn đòn no.

Tôi bật cười.

– Tôi đang đói bụng đây, vậy mong em cho tôi “ăn no đòn” để đỡ tốn cơm.

Cô bé đỏ mặt nói:

– Xí, đòn chùa hay sao mà đem cho anh ăn.

– Vậy thôi, chúng ta đi ăn mì vịt tiềm đi.

– Anh đợi em dợt đấu với cô bạn một trận rồi chúng ta cùng về.

Chúng tôi rời khỏi võ đường khoảng mười giờ. Cô bé mặc áo thun vàng, quần nhung xanh, vai đeo xách tay có chữ PANAM. Tóc em thả bay lõa xõa trước mặt trông rất “yểu điệu thục nữ” và chỉ có trời mới biết em là một võ sĩ sẽ thượng đài vào tối mai. Chúng tôi đi bộ dọc theo bờ sông tìm một xe mì quen, mỗi lần đến đón em về tôi đều dẫn em đi ăn mì ở nơi này.

Michelle Warterson, nguồn AsiaOne & evolve-mma.com
Michelle Warterson, nguồn AsiaOne & evolve-mma.com

Thấy chúng tôi đến ông chủ người Tàu kéo ghế mời.

– Cậu Hai cô Hai ăn như mọi bữa hả?

Tôi gật đầu.

– Nhớ một tô có đầu vịt và nhiều hành nghe.

– Ngộ nhớ tô đặc “piệt” của cậu Hai mà.

Chúng tôi ngồi ở chiếc bàn kê trên bờ đá. Trời oi nóng. Mặt sông nước đen thui, phẳng lặng như mặt ao tù. Ở phía cầu tàu có một tàu hàng ngoại quốc đang cặp bến mở nhạc oang oang nghe điếc tai. Làm xong hai tô mì ông chủ đem đến đặt trên bàn. Tôi hỏi:

– Bà xã đâu mà ông bán một mình?

– Nó “pịng dồi”. Ngộ xui quá lấy nhằm con vợ gì “pịng” hoài, làm ăn không khá nổi.

– Còn cô gái xinh xinh, cười có đồng tiền giống Miêu Khả Tú đâu rồi?

– Tối nay nó phải ở nhà nấu thuốc cho vợ ngộ.

– Tiếc quá, có cô ấy ở đây tôi sẽ ăn luôn một hơi ba tô mì để được nhìn cô ấy cười.

Ông Tàu cười gãi đầu.

– Ðược “dồi”, tối mai ngộ sẽ nói nó ra đây “pán” hàng, cậu Hai nhớ đến ăn. Giờ cậu Hai uống gì để ngộ gọi cho.

– Hai 33.

Cô bé nói:

– Một chai thôi, cho tôi ly đá chanh xí muội.

Khi ông Tàu đi ra khỏi, tôi nói:

– Em hãy uống một chai 33 để hăng máu mai đánh cho hay.

– Em sợ uống vào hăng máu em sẽ đánh anh ngay bây giờ.

– Giỡn nhỏ, sao em đòi đánh tôi.

Cô bé trợn mắt quát:

– Ai bảo anh nhắc đến con gái của ông Tàu làm chi.

– Ồ anh chỉ thương cho cô ta phải làm việc vất vả giúp đỡ gia đình. Nếu ở Hồng Kông cô ấy sẽ được chọn để đóng phim và tha hồ có tiền tiêu.

– Dẹp trái tim hay thương người của anh đi, coi chừng có ngày em đấm nó bể lắm.

– Thôi cho tôi xin đi cô nhỏ. Tim bể rồi tôi biết sống với ai.

Cô bé háy mắt.

– Ðáng kiếp, cho anh khỏi thương lang bang.

Buổi quyền thuật được tổ chức dưới sự bảo trợ của Tổng hội võ thuật Việt Nam nên vé đã bán hết từ lâu. Sân Tinh Võ tối nay đèn thắp sáng choang và đông nghẹt người xem. Tôi vào ngồi hàng ghế mời dành cho thân nhân các võ sĩ, một lúc sau ông thầy Bruno đi vào ngồi ở ghế bên cạnh. Ông mặc áo vét xám, thắt cà vạt nhiều màu trông bệ vệ xứng đáng tư cách ông bầu của một võ đường lớn. Tôi nói chào thầy, ông cười đưa tay bắt tay tôi.

– Cậu là anh của Kim Oanh?

Tôi bối rối trả lời:

– Dạ phải.

Tối qua khi chúng tôi đi về, cô bé có dẫn tôi đến giới thiệu với ông thầy của em. Ông hỏi tôi là gì của cô bé và em đã nhanh miệng trả lời, anh Hai của con đó. Anh Hai, cái tên nghe thật hàm hồ. Ra khỏi võ đường tôi đã phàn nàn với cô bé. Sao em không giới thiệu tôi là người yêu của em. Cô bé bĩu môi. Còn khuya, ai thèm thương anh yêu anh mà bắt người ta giới thiệu là người yêu. Giá em không biết võ chắc tôi đã cú lên đầu em một triệu cái cho bõ ghét.

Tôi hỏi:

– Cô bé đến chưa thầy?

Ông gật đầu.

– Nó đang ở phòng đợi dành cho các võ sĩ.

Mãi đến 8 giờ 30 buổi quyền thuật mới bắt đầu. Kim Oanh sẽ đấu ngay trận mở màn. Em nắm dây luồn lên võ đài nhanh như một con sóc. Tóc em cột thành hai bím gọn gàng, đong đưa trông thật đẹp mắt. Ở góc đối diện, đối thủ của em tóc búi cao đang chậm rãi bước lên.

(còn tiếp 1 kỳ)

Nguyễn Thanh Trịnh