Menu Close

Thơ Phố Núi

Pleiku, một thời là thành phố chiến tranh. Ðây là nơi của gió lạnh mưa mùa, bùn lầy bụi đỏ, đêm hỏa châu sáng núi đồi. Nhưng Pleiku cũng là thành phố của thơ. Nhiều anh em đã đến đây, trú đóng lâu dài hay ghé qua thăm một hai ngày. Ta có thể kể tên một số văn nghệ sĩ từng biết và yêu Pleiku: Diên Nghị, Kim Tuấn, Tô Mặc Giang, Hoàng Khởi Phong, Du Tử Lê, Hải Phương, Miên Ðức Thắng, Duyên Anh, Phạm Duy, Lê Uyên Phương… Nguyễn Mạnh Trinh đã viết trong tạp bút Những Ðóa Thơ Cho Phố Núi Pleiku: “Pleiku, một thành phố nhỏ heo hút của cao nguyên, nhờ thơ và nhạc đã trở thành một thành phố đầy thơ mộng”.

Sau đây, người viết xin ghi lại một số bài thơ viết cho Phố Núi Pleiku. SAO KHUÊ

 

VŨ HỮU ÐịNH

còn một chút gì

để nhớ

 

phố núi cao phố núi đầy sương

phố núi cây xanh trời thấp thật buồn

anh khách lạ đi lên đi xuống

may mà có em đời còn dễ thương

 

phố núi cao phố núi trời gần

phố xá không xa nên phố tình thân

đi dăm phút đã về chốn cũ

một buổi chiều nào lòng bỗng bâng khuâng

 

em Pleiku má đỏ môi hồng

ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông

nên mắt em ướt và tóc em ướt

da em mềm như mây chiều trong

 

xin cảm ơn thành phố có em

xin cảm ơn một mái tóc mềm

mai xa lắc bên đồi biên giới

còn một chút gì để nhớ để quên

 

NGUYỄN BẮC SƠN

hoa quỳ vàng

lạnh Pleiku

 

Ðứng trên núi thấy hàng đèn thị trấn

Là thấy mình buốt lạnh mấy nghìn năm

Vì đêm nay trời đất lạnh căm căm

Nên chợt nhớ chút lửa hồng bếp cũ

Nên phải nhớ mắt một người thiếu nữ

Ðã nhìn mình rất ấm một ngày xưa

Dù mai sau ngày nắng tiếp ngày mưa

Nhưng vĩnh cửu chút mơ màng thuở đó

Vì đêm nay tôi thèm nghe sóng vỗ

Vỗ nhịp nhàng từng tiếng động bao dung

Vỗ cho êm chuỗi hệ lụy vô cùng

Ðời lang bạt của một người lính thú

Sáng hôm qua tôi là người thiếp ngủ

Ði một mình lên xuống phố mù sương

Phố núi kia ơi, phố có con đường

Lên xuống dốc tìm không ra bạn hữu

Không có bạn tôi làm sao uống rượu

Tôi làm sao sống nổi một ngày đây

Phố núi kia ơi, kẻ lạ đông đầy

Nhìn gã lính không khác gì gã lính

Phố núi kia ơi, một đời phố lạnh

Lạnh hoa vàng, núi đỏ, thác đèo cao

Lạnh hàng cây, tửu quán, lạnh gần nhau

Lạnh thiên cổ, lạnh vào tim máu cạn

Tôi vận rủi làm một người lãng đãng

Ngó mông hoài khuất bóng của người em

Sáng hôm nay đời sống thật bình yên

Sao phố lại đuổi đi người yểu điệu

Vườn đá tảng bàn chân em huyền diệu

In gót hồng lên lớp bụi đời tôi

Là từ khi tôi hạnh phúc rong chơi

Và quên lãng con thú mù phẫn nộ

Ôi phố núi đêm nay là cổ mộ

Một hàng đèn sáng lạnh cõi bi hoang.

tho-pho-nui
Biển Hồ Pleiku

NGUYỄN MẠNH TRINH

mai lên Pleiku

 

Ừ mai tao lên Pleiku

Ðêm căm hơi đá ngày mù núi xanh

Uống say quên mộng quẩn quanh

Về nơi gió cát cũng đành cuộc chơi

Ừ mai cánh vỗ ngang trời

Ngóng thiên thu một cõi đời tịnh yên

Máu xương mãi chuyện ưu phiền

Còn đâu tiếng gọi cho em miệt mài

Ừ mai súng khoác lên vai

Ngẩn ngơ phố núi những ngày đao binh

Chắc đâu rượu uống một mình

Trong thân phiêu bạt nhục vinh nửa vời

Ừ mai thương bóng trăng trôi

Chim quên vẫy mỏi cuối trời chiến tranh

Uống đi mai hát quân hành

Nghe trong hơi bốc long lanh mắt người…

 

KIM TUẤN

buổi chiều ở Pleiku

 

Buổi chiều ở Pleiku những cây thông già đứng lên cùng bụi mù

tiếng phi cơ, tiếng xe và tiếng súng

anh còn phút nào để nói yêu em

buổi chiều ở Pleiku không có mặt trời

chỉ có mưa bay trên đầu ngọn núi

những đứa bạn về từ mặt trận xa

những đứa bạn đi áo đường bụi đỏ

những ngày mưa nghe bỗng lìa nhà

những ngày mưa âm thầm nhỏ giọt

những ngày mưa âm thầm đi qua

 

Buổi chiều ở Pleiku có bữa cơm ăn vội

có tập họp 7 giờ

có cấm trại, cấm quân hằng tháng

có quân cảnh ngoài đường

có thầy đội thầy cai hoạnh hoẹ

anh còn phút nào để ghé thăm em

 

Buổi chiều ở Pleiku có anh và nỗi buồn

có đêm, có ngày, có quan, có lính

có jeep chở vợ đi chơi, có kẻ chờ xe đi làm

có vui, có buồn, có mây, có núi

có anh đứng nhìn ngày tháng đi qua

buổi chiều ở Pleiku có cà phê và bạn hiền

có biển hồ nước trong có lúc buồn soi mặt

ôi mặt mình sao bỗng gớm ghê

ôi đời mình sao nhìn muốn khóc

ta với ta xa lạ vô cùng

 

Buổi chiều ở Pleiku có gì hỡi em

có nỗi cô đơn trong khói sương mù

có phố buồn hiu, có đêm giấu mặt

có giấc sầu dài trong cõi thiên thu

có bức tường vôi ghi dấu đạn thù

có cuộc đời ta chìm trong khói lửa

kiếp người sao đã lãng du

buổi chiều ở Pleiku, buổi chiều nghe mưa bay trên đầu núi

buổi chiều như mọi buổi chiều

tiếng phi cơ, tiếng xe và tiếng súng

anh còn tiếng nào để nói yêu em