Bùi Bảo Trúc thường được biết đến như một nhà báo, ít ai biết ông từng viết truyện ngắn. Thập niên 60 những ai từng mua sắm trong thương xá Tax đều biết áo lót mình phụ nữ hiệu Lou làm tại Pháp rất đắt. Ngay đến bây giờ xu-chiêng Lou bán không dưới một trăm Âu kim. Chiếc áo lót ngực sẽ là tâm điểm của câu chuyện một quân nhân đóng đồn hẻo lánh, cũng có thể là kinh nghiệm của nhiều sĩ quan miền Nam. Các pha công đồn cũng khá thành công. Truyện còn đậm đặc khí hậu, sinh động, chặt chẽ, vô cùng thực tế và lôi cuốn. Đánh máy lại từ bản in trên tạp chí Văn Học của Nguyễn Mộng Giác số 15 tháng 4-1987, vì Người Con Gái Có Móng Tay Sơn Đỏ Gắt chưa in lại trong tuyển tập nào. [Trần Vũ]
Bùi Bảo Trúc
2 kỳ – kỳ 1
Khỏi cổng trại giam chừng hơn hai trăm thước, Trung sĩ Thà chạy chậm lại. Chiếc Honda chở hai người tấp vào phía lề đường. Trung sĩ Thà thò tay vặn chìa khóa tắt máy, gài số không, chiếc xe vẫn còn đà, chạy tiếp. Thà quẹo phải vào một con đường nhỏ. Ngay góc đường nhỏ và đường lớn tráng nhựa là một cái quán, tường mái đã xiêu vẹo. Quán bán giải khát, và hình như có vài món nhậu nữa thì phải. Buổi trưa cuối năm trời nóng mặt đường nhựa chảy ra, dính quánh vào bánh xe. Con đường đất xuôi thoải xuống, qua một xe sinh tố, Thà quẹo trái vào sân một căn nhà gỗ. Tôi xuống xe, Thà dựng chiếc Honda, khóa xe rồi quay lại nheo mắt:
– Em dẫn ông thầy tới chỗ này quen, giới thiệu ông thầy với chị Chín luôn. Chỗ này tốt lắm, lần sau tới là chị Chín nhớ ông thầy liền.
Tôi sửa lại quân phục, một cử chỉ tôi thấy bỗng thừa thãi. Cử chỉ đã quen từ sau những buổi học đầu tiên ở quân trường. Qua khoảng sân lát xi măng có cái giếng nhỏ, chúng tôi bước vào nhà. Trong nhà tối om, phải vài giây sau tôi mới quen với ánh sáng lờ mờ trong nhà. Một bộ bàn ghế bằng sợi ni lông, bốn chiếc lỏng chỏng. Chiếc bàn bằng thùng đạn, trên còn một chai xá xị. Ðằng sau là một chiếc tủ chè đựng một bộ tách uống trà. Trên tường là mấy bức phụ trang nhật báo, dán lên vội vã, không đóng khung, lộng kiếng chi cả. Có một bức ảnh bán thân tô màu treo ngay cạnh một chiếc bàn thờ nhỏ. Hình một người đàn bà, tuổi chừng chưa tới ba mươi. Người trong bức ảnh tay cầm một cành hoa lay-ơn gác trên vai, miệng cười nhìn ngước lên trên trần nhà. Bức ảnh có lẽ cũng phải được chụp từ hàng chục năm trước, người ta mới chụp những bức hình kiểu kỳ cục như thế. Thà mở nắp túi lấy bao thuốc quân tiếp vụ, đưa về phía tôi:
– Hút điếu chơi ông thầy.
Tôi không hút, đẩy bao thuốc trở lại. Một mùi tanh, ẩm mốc bỗng tràn vào căn phòng. Tôi thấy cửa sau mở, có tiếng chân người đi vào. Chiếc mành trúc xao động, một người đàn bà thò đầu ngó chúng tôi. Thà kêu lớn:
– Chị Chín. Tôi dẫn ông thiếu úy tới chơi. Ổng mới ra trường vừa tới đây. Bữa nay có em nào ngộ không chị Chín. Kiếm cho ông thầy tui một em mới mới nghe chị.
Người đàn bà gật đầu chào. Tôi nhận ra đó là người trong bức hình treo trên tường. Có lẽ tôi đoán trúng, bức hình đã phải trên mười năm. Người đàn bà tên Chín trông đã ngoài bốn mươi, những nét khắc khổ trên khuôn mặt chỉ làm tăng thêm những nét giang hồ sẵn có. Người đàn bà mặc áo hoa có lấm chấm những nụ vàng xếp lại mấy chiếc ghế cho ngay ngắn, đoạn quay về phía chúng tôi:
– Mấy thầy uống gì? Một người hay hai người?
Thà nhanh nhẹn :
– Chị có gì uống? Có 33 thôi hay có bia Mỹ nữa?
Người đàn bà đáp :
– Có mấy lon Mi-Lơ thằng chồng mụ Sáu vừa đem tới hồi hôm.
– Rồi, cho hai lon Mi-Lơ. Có tui nữa chớ chị. Lâu quá rồi mà. Tội nghiệp thằng nhỏ.
Thà cười ngặt nghẽo, thích thú vì câu pha trò của hắn. Chị Chín quay vào nhà trong nói khẽ:
– Ðồ quỷ. Xin lỗi ông thiếu úy nghe. Thằng cha ăn nói thấy ghê luôn.
Tôi ngồi dựa lưng vào ghế, Thà châm thuốc, lơ đãng nhìn theo khói thuốc. Tôi đá chân vào chiếc bàn gỗ:
– Này cậu, đừng có gọi tôi là thiếu úy nghe. Ông Thiếu úy Út trong đồn mà biết là tôi phiền lắm đó. Cho tôi sống với chứ. Cậu cứ kêu tôi là thiếu úy thế nào cũng có ngày tôi được truy thăng cố thiếu úy đó nghe.
Người đàn bà tên Chín trở lại. Hai lon bia lạnh được đặt lên bàn. Những giọt nước chảy ngoằn ngoèo trên thành. Chị Chín lại bước vào trong. Chị nói lại:
– Chút xíu tụi nó tới.
Chúng tôi ngồi uống bia được chừng một hai phút thì có tiếng động ngoài cửa. Có bóng người đi vào. Thà ngó lên, hắn đứng dậy, bước về phía người mới vào. Tôi không thấy rõ mặt vì người con gái đứng xoay lưng về phía tôi. Cô ta đội một cái nón lá, đội nguyên vào trong nhà. Thà giọng có vẻ mừng rỡ:
– Ủa Nga, còn ở đây sao? Tưởng em về quê ăn Tết rồi chớ.
Người con gái nói lí nhí gì nghe không rõ. Thà quay lại phía tôi, quăng xâu chìa khóa lại phía trước chỗ tôi ngồi:
– Ông thầy ngồi chờ chút xíu nhe. Em quen cô này. Cần gì cứ lấy xe em chạy nghe thiếu úy.
Người con gái vẫn không quay về phía tôi. Cô ta đi thẳng vào nhà trong. Thà đi theo. Chiếc màn trúc lay động. Có tiếng cửa mở ra phía sau. Rồi có tiếng Thà hát vọng ra “…nàng nay là nữ cứu thương nơi chiến… chườn… tôi ở ngoại ô, một căn nhà nhỏ có hoa thơm trái hiền… có cô bạn quen…” Rồi bỗng tiếng hát im bặt. Có tiếng cửa khép lại…
Tôi ngồi uống gần hết lon bia Miller mới thấy có tiếng người bước vào bằng cửa trước. Tôi quay lại nhìn. Người mới vào là một phụ nữ khoảng chừng non ngoài hai mươi. Mái tóc ngắn như vừa mới uốn xong. Chiếc áo bà ba bằng vải hoa và chiếc quần lãnh ống may chật. Cô ta hỏi :
– Chị Chín có đây không?
Tôi đáp không. Cô ta nói chị Chín kêu và vừa định quay đi ra thì tôi đứng dậy:
– Ðợi chút, chị vô tới bây giờ.
Cô ta ngồi xuống một chiếc ghế đan. Tôi lúc đó mới có thì giờ quan sát kỹ hơn. Cô ta trông không có vẻ gì là từng trải hay đã làm nghề này lâu. Cô ta có một hàm răng đẹp, những chân răng trắng và đều. Bàn tay có những ngón hơi thô, móng cắt ngắn, sơn màu đỏ gắt. Cô ta có bộ ngực thật đẹp, nhấp nhô theo mỗi nhịp thở. Chiếc mành trúc xao động. Chị Chín ở trong nhà bước ra. Cô gái ngước lên. Chị Chín nói :
– Tới lâu chưa Thảo? Ông thiếu úy này đó…
Rồi chị quay về phía nhà sau. Thảo, cô gái mới vào, đứng dậy. Cô đi vào phía trong nhà. Tôi đứng dậy bước theo. Phía trong nhà chia ra thành hai ba phòng nhỏ. Những tấm ván gỗ đóng tạm, chỉ quây vừa lấy một chiếc giường. Chiếc nệm xô lệch vẫn còn nguyên dấu vết của một thân thể vừa nằm trước đó. Một mùi ngai ngái của mốc thoảng bay lên. Giây sau, Thảo trở lại, bưng theo một chậu nước, vắt chiếc khăn lên chiếc đinh trên tường gần ngọn nến.
– Anh mới tới đây hả?
Tôi ngạc nhiên :
– Sao biết?
– Chị Chín nói. Tới đây lần nào chưa?
– Chưa. Sao?
– Hổng sao hết.
Thảo bắt đầu cởi áo. Tôi tháo dây ba trạc vắt lên thành ghế. Ngày mai là Tết, tôi thuộc thành phần ứng chiến, không được đi phép vì mới được bổ sung. Có lệnh cắm trại năm mươi phần trăm. May nhờ có Trung sĩ Thà, tôi mới nhảy dù ra, đi chơi được hôm nay. Ðây là lần đầu tiên tôi tới đây kể từ khi đến trình diện. Buổi trưa ngồi buồn đọc sách thì Trung sĩ Thà đi ngang rủ tôi xả xui. Hắn thích nghe tôi kể chuyện Sài Gòn, chuyện đời dạy học của tôi. Hắn chưa có vợ con, ở trong quân đội đã bốn năm. Rất khôn ngoan và cũng nhờ đó, tôi mới đi theo được hắn ra ngoài. Ðời sống của hắn thật giản dị. Chờ tới kỳ lương, trả tiền ăn uống, thuốc lá, còn lại, hắn tiêu hết cho mấy ổ điếm ở chung quanh trại.
Thảo vắt chiếc áo bà ba lên cạnh dây ba trạc của tôi bên thành ghế. Tôi kéo cô gái lại. Ðã hơn hai tháng tôi không được ôm một người đàn bà trong tay. Lần từ giã Yến ra đơn vị, chúng tôi chỉ hôn nhau được một cái trước khi ông anh Yến bấm còi xe giục chúng tôi ra xe. Lưng cô gái mát lạnh, mềm mại chảy xuống lưng chiếc quần lãnh mượt bóng. Thảo ôm lấy cổ tôi. Mồ hôi tôi rịn ra trong lớp áo treillis, chiếc thẻ bài dính lấy ngực. Mùi dầu dừa ở tóc Thảo bốc ra. Ở một lúc khác hay một nơi khác, chắc mùi dầu đã làm tôi buồn nôn. Nhưng trong một buổi trưa nắng, bên trong một căn phòng tối, chiếc lưng trắng, tiếng hơi thở dồn dập, chiếc quần lãnh mướt, một người lính xa nhà gần hai tháng, xa những mùi vị, những cảm giác, những xúc giác thân thuộc của cơ thể một người đàn bà son phấn đắt tiền ở Sài Gòn, thì mùi dầu dừa trong tóc của một người phụ nữ cũng có những cái hấp dẫn của nó. Tôi cúi xuống nhìn. Ðôi vai nhỏ mềm, hai sợi dây của chiếc soutien nằm vắt ngang qua vai. Tôi vòng tay ra đằng sau, cởi cái móc. Thảo đỡ lấy chiếc soutien, nhoài người treo lên thành ghế. Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn nến thắp trên đầu giường, tôi đọc thấy rõ những chữ Lou, Made in France, Paris. Thật lạ lùng, tại sao ở một nơi như căn phòng này, trong một xóm nghèo xác xơ của Hậu Giang miền Nam, lại có một món đồ lót đắt tiền, kiểu cách như thế? Tôi nhìn lại khuôn mặt của Thảo. Không, khuôn mặt này không thể là khuôn mặt của một người bước vào một tiệm Nouveautés ở passage Eden Sài Gòn để hỏi mua một chiếc soutien Lou. Mà nếu chuyện đó xảy ra thì phải bao nhiêu “dù” mới kiếm đủ tiền để mua một món xa xỉ như vậy? Thảo nằm xuống bên cạnh, tôi hỏi:
– Em mua cái này ở đâu vậy?
Tôi chỉ tay vào thành ghế. Thảo đáp:
– Người bạn gái cho.
Câu trả lời vẫn không làm tôi thỏa mãn. Người bạn gái nào của một cô gái làm nghề của Thảo lại có thể tặng bạn một món quà sang như thế? Món quà đó đắt gấp hai lần lương tháng chuẩn úy mới ra trường như tôi… Tôi cầm tay Thảo. Tôi bỗng ngạc nhiên khi thấy ngón tay trỏ bên tay phải của nàng nhám và chai cứng…
Khi tôi bước ra nhà ngoài, thì Trung sĩ Thà cũng đã ngồi ở ghế, trước mặt là hai lon bia Miller khác. Thà cười cười :
– Ngồi chơi ông thầy. “Ðặng” không? Có bằng em út ở Sài Gòn không?
Tôi gật đầu:
– Tốt lắm. Thế nào cũng trở lại đây đều đều.
(còn tiếp 1 kỳ)
BBT, 1987
Trần Vũ đánh máy lại tháng 4-2018 từ nguyên bản trên Văn Học số 15 tháng 4-1987