Menu Close

Viết cho Sài Gòn

Đã 43 năm qua, Sài Gòn vẫn ở trong tâm trí ta. Quả thật chúng ta không bao giờ quên thành phố ấy. Quên có nghĩa là vong thân, là chết. Hôm nay, tưởng niệm Tháng Tư, mời các bạn đọc lại một vài bài thơ viết về Sài Gòn, để sống lại với cái mưa cái nắng và người và thổ ngơi của thành phố ấy. SAO KHUÊ

viet-cho-sai-gon

HOÀNG ÐỊNH NAM

Ðêm cư xá

Gửi Vũ Ðình Trường

 

Ðèn vàng ngõ chợ Phú Lâm

Sương rơi mái thiếc, lạnh thầm bóng tôi

Ly café, thiếu bạn ngồi

Ðèn khuya một dãy, sầu tôi mấy hàng

 

“Tình vui trong phút giây thôi”*

Giọng em cuối bãi, đàn tôi đầu ghềnh

Chờ nhau? Cư xá buồn tênh

Tiếng xe thổ mộ gập ghềnh đường khuya.

 

* Tình khúc thứ nhất Vũ Thành An – 4tháng7/05

 

TRẦN LÊ NGUYỄN

Saigon mưa

 

Ðế giày tôi lủng hai bên

Những chiều Saigon mùa mưa như chiều nay

tôi đi bằng gót qua nhiều lề đường đọng nước

Ðĩa nhạc quay tròn quay tròn

âm thanh nổi

Tờ báo buổi chiều loan tin chiến sự xứ Lào

Mưa lại rơi

như tháng bảy mưa rơi ngoài Bắc

Hà Nội không còn

Tôi trú mưa đầu phố

Giày tôi vào nước từ lâu

Gió tạt quán rượu góc đường Charner thủa trước

Ly rượu anh thủy thủ trên đất liền

 

Người đàn bà Pháp chờ taxi cô độc

Ðây không là Paris

Sao tin chiến sự Vientiane làm nhớ thương Hà Nội

Sao Hà Nội nhắc những người chết đi

Tôi đi nhận lá thư không đến chiều nay

Sao lại gặp Sài Gòn mưa như trời mưa xứ Bắc.

 

CAO ÐÔNG KHÁNH

Rồng bay phượng múa

tặng Nguyễn Lập Ðông

 

(trích)

Sàigòn Chợ Lớn mưa như chớp

nát cả trùng dương một khắc thôi

chim én bay ngang về Xóm Chiếu

nước ròng ngọt át giọng hàng rong

hỡi ơi con bạn hàng xuôi ngược

trái cây quốc cấm giấu trong lòng

hỏi thăm cho biết đường ra biển

nước lớn khi nào tới cửa sông

Sàigòn Khánh Hội gió trai lơ

khi ấy còn tơ gái núi về

đào kép cải lương say tứ chiến

Ngã Tư Quốc Tế đứng xàng xê

gánh nước nặng hơn vác thánh giá

má đỏ hình như rượu mới nồng

em nhớ giăng mùng khi xế bóng

kéo đời đưa võng suốt hôn mê

Chương Dương sánh ánh trăng vàng võ

rọi thấu vào trong dạ não nùng

con cá lội qua Cầu Ông Lãnh

như chiếc ghe bầu khẳm héo hon

nước chia mấy ngả sao không thấy

mấy ngả phong trào thuở thiếu niên

Sài Gòn Gia Ðịnh em vô trước

qua ngõ Cầu Bông mới tủi thân

chiếc xe đò cũ hơn chùa miễu

chở hết vàng son tới ủ ê

đêm đêm rực tiếng côn trùng dậy

trống trải hồn ta đến thấu trời

xa lộ phía bên gà gáy tối

về lối Hàng Sanh có tiếng cười

anh lén ghé qua nhà kẽo kẹt

thấy tiếng cười trong một giấc mê

 

NGUYỄN ÐẠT

Căn gác xép hư không

Tặng họa sĩ Nguyễn Thuyên

 

Bài thơ hiển nhiên liên kết

Cézanne & Apollinaire

Một thuở Sài Gòn tưởng tượng Paris

Chúng tôi mơ mộng không mỏi mệt.

 

Sau lưng đường Cao Thắng

trong Cư Xá Ðô Thành

Căn gác xép thấp hơn nấm mộ

Tiếng động buồn ru giấc muộn màng

Thuở ấy chúng tôi không thiết ngủ.

 

Thuở ấy hè đường Cao Thắng rất nhiều cây

Sàn gác ngổn ngang khung vải bố & sơn dầu & cọ

Ðêm sâu đen cà-phê đêm nồng rượu mạnh

tràn mê hoặc thanh niên

Có thể bài thơ có thể bức tranh.

 

Ấy tuy nhiên chúng tôi rất vui

Dù nhiều cơn buồn muốn chết

Bài thơ có thể là có thể chẳng là

Bức tranh hứa hẹn bao lần chưa được.

 

Tôi trở lại nơi này. Trở lại nơi này

Tranh của bạn nơi nào không biết

Bài thơ của tôi về người vắng mặt

Về căn gác xép của hư không.

 

Không mơ mộng không tưởng tượng

Sài Gòn hôm nay chẳng phải Sài Gòn

Những bài thơ được quy định trước

Hậu-ấn-tượng hay trừu-tượng gì cũng chẳng hơn.

 

Sông Sài Gòn. Ôi sông Sài Gòn

Có cây cầu nào như ở sông Seine

Ðể tưởng tượng Apollinaire một thuở

Bài thơ Le Pont Mirabeau mãi không quên.