TÔN NỮ THU DUNG, gốc ở Huế, học Trung học và Đại học ở Nha Trang. Những năm Trung học đã có thơ đăng trên Tuổi Hoa, Tuổi Ngọc, Ngàn Thông, Mây Hồng… Mười bảy tuổi đã có tác phẩm xuất bản. Về thơ, Tôn Nữ Thu Dung có Nhật Ký và Tiểu Khúc. Thu Dung hiện định cư tại California và chủ trương website Tương Tri. Thơ Tôn Nữ Thu Dung trong sáng, nhẹ nhàng, vần điệu rất chỉnh – người đọc dễ dàng cảm thông và yêu mến. SAO KHUÊ
mùa thu
Ðường xưa tắt nến giữa chiều
Ô hay lòng cũng quạnh hiu bao giờ
Ngày về xa quá như mơ
Bàn tay giữ mộng – mộng vừa vuột bay
vọng âm buồn
Mưa phương nào tôi che người phương ấy
Chiều dần tàn trên mái ngói rêu xanh
Bầy quạ nhỏ đưa đêm về ái ngại
Lời chia tay,
muốn nói…
cũng không đành!
Tôi lơ đãng trao người cây Thánh Giá
Người đa mang từ buổi ấy lên đường
Nghe sóng vỗ trong lòng con ốc nhỏ
Và quanh tôi-
muôn thuở,
vọng âm buồn-
Khi không thể chia cùng nhau khổ nạn
Thắp cho người ngọn nến cháy rưng rưng
Từng giọt nến rơi vào đêm tan nát
Mái hiên khuya-
gió tạt…
buốt căn phần-
bài ca hư vô
Trăng nằm ngủ giữa hư vô
Kìa ngàn sương lạnh mơ hồ trên vai
Bàn tay giữ mộng tàn phai
Tóc huyền em có thả dài không em
Mai về nghe mấy tiếng chim
Hoàng oanh, hồng tước, vành khuyên rộn ràng
Môi hồng ngậm giọt mưa tan
Mi ngoan đón gió mùa sang ngậm ngùi
Ðầu ngày những bước chân vui
Cuối ngày là khóc chôn vùi ước mơ
thu khúc
Cho Anh Thu và ngày của me
Thu về phải không em
Cúc có vàng lưng giậu
Khói giăng ngang qua rèm
Bàn tay anh chim đậu
Em về phải không thu.
Mù xa mây viễn xứ.
Môi nào cười âm u.
Có ru hồn anh ngủ.
Em đi trong trời mưa.
Môi ngậm lời hát cũ.
Những bụi nước tình cờ
Rơi xuống đời ngái ngủ
Em đi trong chiều gió
Tóc bay đầy trên vai
Hàng cây xanh đứng ngó
Hình như ngày đang phai…
gởi những hạt mưa
Vẫn còn đó mùa thu ngái ngủ
Bầy sơn ca về reo âm vang
Môi đã ấm lời yêu dấu cũ
Tay hư vô đón nỗi buồn vàng
Vẫn còn đó mưa đang mùa hạ
Phượng nồng nàn trên lối ta đi.
Hàng sao gầy buồn rơi mấy lá.
Chân lặng lờ khuất dấu thiên di
Vẫn còn đó ngày ta vào học
Gió mù bay trời đất giao mùa
Có nhớ chi bạn, thầy, sách vở
Tay lạnh lùng đón mấy hạt mưa.
bên đồi sương ngày cũ
Tôi thấy mình bé nhỏ
Giữa trời mây không cùng
Một nỗi gì như cỏ
Nghiêng mình ôm giọt sương
Tôi thấy mình vô vọng
Như sóng chìm đại dương
Trong muôn nghìn vô lượng
Gió tình cờ bay ngang
Tôi thấy mình như lá
Theo bóng chiều lang thang…
đêm
Về thôi đêm phủ mặt người
Tay ai đốt thuốc hiên đời nhặt thưa
Về thôi đêm bắt đầu mưa
Nghe hoang vắng đã rơi ùa trên da
Về thôi đừng để đêm qua
Gió hiu hắt lẫn sương nhòa mai sau
Về thôi đừng để đêm sâu
Chút tình nhẹ quá cho nhau sao đành…