Menu Close

July 4 – Chuyện “Độc Lập” ở “xứ lừa”

Thế giới không có địa danh “xứ Lừa”. “Xứ Lừa” là từ lóng thông dụng trong thời gian ba năm gần đây của cư dân mạng Facebook dùng tiếng Việt, để chỉ nước Việt Nam thời cộng sản, mà cũng là để dân quốc nội tránh bị nhà cầm quyền cộng sản bắt bẻ là “xuyên tạc”, “nói xấu”. Bởi lẽ, người ta thường nói: “Việt Nam bây giờ cái gì cũng giả: đạo đức giả, bằng cấp giả, học vị giả, thực phẩm giả, kết hôn giả, nghèo giả (gia đình quan chức nhận tiền trợ cấp), giàu giả (hộ dân “thoát nghèo”), công trình xây dựng dân sinh giả (chất lượng bê-tông cốt tre), v.v… Chỉ có dối trá là thật.”

Thời trước, dân miền Nam được phát bột mì viện trợ. Bột đựng trong bao vải dầy và chắc chắn, màu trắng ngà ngà, mỗi bao nặng 20 ký lô. Bên ngoài bao có in hình lá cờ Mỹ. Người ta ăn hết bột mì thì lấy cái bao đó mở đường may ra, giặt sạch lấy miếng vải cho việc khác, hoặc gom lại mỗi lần vài chục cái đem ra tiệm chạp phô bán lại cho chủ tiệm, tiệm bán lại cho ai cần xài. Thứ vải này người ta kêu là “vải bao bột mì Mỹ”.  Khi tôi còn là một đứa nhỏ chín, mười tuổi, nhà nào quanh xóm tôi cũng đói rách. Có người đã lấy vải bao bột mì may quần đùi cho mấy đứa nhỏ mặc. Một hôm, tôi nghe người lớn nói truyền với nhau cất hết vải bao bột mì Mỹ đi, con ông XYZ gì đó (trong xóm) bị bắt vô đồn công an lập biên bản “Tội mang cờ Mỹ chạy lông nhông” kìa. Cha tôi qua nhà ông XYZ hỏi thì đúng là vậy. Ông XYZ phải bị ngồi “nghe giảng” về “Không được tuyên truyền cho đế quốc Mỹ xâm lược” và viết cam kết từ đây về sau không để con cái “mang cờ Mỹ chạy lông nhông” nữa, mà phải “có tinh thần cảnh giác, chống Mỹ”.

chuyen-doc-lap-o-xu-lua

Cách đây 30 năm, khi tôi còn là một sinh viên trường Ðại học Pháp Lý Hà Nội, nhưng học tại Sài Gòn (nay là trường Ðại học Luật TPHCM), giáo viên dạy môn Luật Hình sự đã khẳng định ngay trên bục giảng rằng: “Bộ Luật Hình Sự Việt Nam là Bộ Luật Hình Sự của Liên Xô được dịch ra tiếng Việt”. Thời đó, tụi này nghe thầy nói xong từ lỗ tai bên này chạy qua lỗ tai bên kia rồi biến mất, không ai thèm suy nghĩ đến ý nghĩa sâu xa của câu đó. Hơn nữa, khi ấy Liên Xô vẫn còn là “Anh Cả Ðỏ” của Việt Nam, ai cũng coi điều đó là hiển nhiên, lại còn “tự hào” vì Việt Nam được hưởng ké nền “văn cmn minh” (nói kiểu dân Facebook, cmn nghĩa là con mẹ nó) của đất nước “Anh Cả Ðỏ vĩ đại”. Tôi nhớ rõ năm 1988, sinh viên xa nhà sống nội trú như tôi tối nào cũng châu đầu vô cái TV màu 14 inch nhỏ xíu (duy nhất trường) để coi EU88. Mỗi lần đội CCCP (viết tắt chữ Liên Bang Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Xô Viết) đá vào khung thành đối phương thì lũ bạn tôi reo hò hí hửng. Riêng tôi sau nhiều lần coi thì thấy bọn đội CCCP chơi không fair play, khi chưa ghi bàn, họ dùng mọi thủ đoạn để tấn công ào ạt, sẵn sàng “chém đinh chặt sắt”, khi ghi được một bàn thì họ rút hết về sân nhà cố thủ và cũng dùng mọi thủ đoạn “đổ bê-tông” để câu giờ, quyết giữ tỉ số bằng mọi giá. Xui xẻo trận nào CCCP ghi bàn trước thì toàn bộ hai hiệp về sau nó chán ơi là chán. Tôi đâm ghét bọn CCCP từ dạo đó. Cuối cùng, đội có lối chơi đẹp nhất giải với những ngôi sao tài năng là Hòa Lan giành Cup Vàng. Cũng duy nhất một mình tôi vỗ tay hoan hô Hòa  Lan trước những giọt nước mắt, sự thất vọng, ngơ ngác lẫn bực tức của đám bạn xung quanh. Và bọn nó hò nhau khiêng tôi từ trên ghế thảy xuống đất để “trả thù”. Tôi kể chuyện này để bạn đọc hiểu rằng ngay cả lớp trẻ được coi là trí thức, hiểu biết xã hội hơn sinh viên trường khác (Luật mà) như đám bạn học của tôi mà còn thần tượng Liên Xô ghê gớm như vậy, nói gì đến đám “thần dân” bị nhồi sọ ở miền Bắc suốt từ năm 1954 đến nay.

Năm 2004, tôi lên Sài Gòn học lớp Cao cấp Lý Luận Chính Trị Mác-Lênin”. Có lần, không hiểu vô tình hay cố ý, một giáo viên khác lại đứng trên bục giảng công khai lặp lại câu: “Bộ Luật Hình Sự Việt Nam là Bộ Luật Hình Sự của Liên Xô được dịch ra tiếng Việt”.

Và ổng còn nói thêm: Theo sách vở thì từ sau khi Bác Hồ đọc tuyên ngôn độc lập năm 1945 thì nước ta được coi là tuyên bố độc lập. Nền độc lập chính thức bắt đầu từ năm 1954 ở miền Bắc, nhưng sự thật thì Việt Nam ta có bao giờ độc lập đâu, lúc nào cũng phụ thuộc hết nước này đến nước khác. Thời gian đầu thì phụ thuộc Liên Xô. Mỗi lần ta (tức đảng cộng sản Việt Nam) muốn tổ chức đại hội thì phải chờ bên Liên Xô đại hội xong, qua lấy văn kiện đại hội bên đó về dịch lại rồi chỉnh sửa cho phù hợp tình hình Việt Nam, chuẩn bị danh sách nhân sự, xong đem qua Liên Xô xin ý kiến. Nếu bên đó đồng ý thì về tiến hành đại hội, nếu không thì phải chỉnh sửa, xin ý kiến, đến khi đồng ý hết hoàn toàn mới đại hội. Ta muốn làm cái gì, chủ trương, chính sách gì mới cũng phải xin ý kiến rồi mới làm. Hết thời phụ thuộc Liên Xô thì đến thời kỳ phụ thuộc Trung Quốc, cũng y như thời phụ thuộc Liên Xô vậy, v.v… và v.v… (Ổng nói nhiều lắm, tôi viết lại theo ý chính những gì còn nhớ).

Lúc này, thời gian đã làm cho tôi trở thành một kẻ “đầu có cả đá tảng” (“đầu có sạn” là quá ít). Nghe xong, tôi thật sự choáng váng mặt mày. Sao phải nhục vậy trời? Than ôi! “Nhất tướng công thành vạn cốt khô”. Rốt cuộc rồi cũng không có độc lập, vậy thì “chống Pháp”, “chống Mỹ” để làm cái gì?

Lôi lại sách Bình Luận Bộ Luật Hình Sự cũ ra đọc (để coi ông thầy nói đúng không đó mà) mới thấy có những điều luật rất là vô lý, ấn tượng tới mức tôi còn nhớ đến ngày nay: “Tội chống các nước xã hội chủ nghĩa anh em”. Ðiều luật này sau khi Liên Xô và khối xã hội chủ nghĩa Ðông Âu sụp đổ đã bị hủy bỏ. May phước là nó đã không còn, nếu nó còn tồn tại đến ngày nay thì Việt Nam phải xây thêm hàng triệu nhà tù để nhốt bọn dân đen dám chửi ngày, chửi đêm, chửi thêm lúc chạng vạng bè lũ Trung cộng.

Bây giờ, quý vị để ý đi. Mỗi lần nhà cầm quần, ý lộn, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam có quan chức đầu to nào qua Bắc Kinh, y như rằng, một thời gian sau sẽ có ban hành chủ trương, chính sách mới cho dân Việt Nam “hưởng thụ”. Vụ bauxit Tây Nguyên mạng Trung cộng nói lâu rồi, dân Việt Nam mới nghe nhà cầm quyền Việt cộng nói công khai cho dân biết, thì đang ở tình trạng “nhận tiền cọc rồi, không bán không được”.

Vụ “Luật Ðơn vị hành chính – kinh tế đặc biệt Vân Ðồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc” (gọi tắt là Luật Ðặc khu), bọn “phản động” lại phát hiện dân Tàu cộng đã huyên thuyên với nhau trên mạng từ năm 2016, còn dân “An Nam đô hộ phủ” mới được biết cách đây hơn một tháng. Tất cả những chuyện từ kinh tế, chính trị, văn hóa, xã hội, an ninh quốc phòng của một nước Việt Nam bốn ngàn năm văn hiến “nhà nước ta” muốn làm gì cũng đều sợ mích lòng “bạn 4 tốt 16 chữ vàng”, dù từ năm 2007 dân mạng Việt Nam đã rõ rành rành “Láng giềng khốn nạn, cướp đất toàn diện, lấn biển lâu dài, thôn tính tương lai”.

Với nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam thì “Ý thiên triều là ý Chúa”. “Việt Nam chưa bao giờ có độc lập thật sự”, còn nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam thì luôn luôn lu loa để lừa dân.

TPT