Lâm Hảo Khôi sinh năm 1947 tại Phnom Penh, Cambodia, quê ở Sóc Trăng, thời niên thiếu từng học trung học ở trường Hoàng Diệu, Ba Xuyên. Ông là em ruột của nhà thơ Lâm Hảo Dũng. Tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm Cần Thơ, Ban Khoa Học (SPCN). Ông từng dạy học và tham gia quân đội Việt Nam Cộng Hoà. Sau chiến tranh, năm 1982 ông vượt biên tới Bidong, Malaysia. Từ năm 1983 đến nay định cư ở Sydney, Australia. Lâm Hảo Khôi có thơ văn đăng trên các báo tạp chí ở địa phương và một số ở Hoa Kỳ, Canada. Tập thơ được nhiều người biết của Lâm Hảo Khôi mang tựa đề Người như lá biếc (2011).
Thơ Lâm Hảo Khôi mang đậm hồn sông nước miền Tây và cả bầu trời đất đá của quê người. Đặc biệt thơ về đảo Bidong. Giọng thơ nhẹ nhàng của người phiêu lãng đồng thời có chỗ kiêu sa khinh bạc của người lỡ vận. Sau đây là một vài bài tiêu biểu của Lâm Hảo Khôi. SAO KHUÊ
Bidong-ngày trở lại
Sóng xa về chạm chân cầu cũ
Bãi nắng nghiêng vai lá nặng cành
Gặp tên tỵ nạn nhiều năm trước
Ði đứng mơ màng lên đảo xanh…
Thời gian theo gió làm nên sóng
Chôn xuống bao la biển một màu
Ngày leo lên dốc thăm hoang mộ
Núi sầu cây lá mới quen nhau
Chân đi còn vướng mùa giông bão
Em mắt chưa nguôi sóng bạc đầu
Tóc bay vai áo đầy di tích
Mây tả tơi về gọi bể dâu
Tối xuống long-house trải chiếu buồn
Bên người sông nước cũng gần hơn
Ðêm nghe đất đá mòn hơi thở
Mưa núi hay về rơi nước non
Một ngày biển gọi tên sinh đẻ
Cao ủy cho em một chỗ về
Bỏ lại chiều thơm hơi gạo củi
Chân buồn dép bụi ở khu B…
Ba mươi năm biển còn thương tích
Nên sóng tràn thêm ngọn oán hờn
Khi qua mộ đất buồn vô chủ
Thương lẻ loi dùm một cố hương
Thời gian cho núi già thêm tuổi
Ðá cũng già thêm nỗi nhớ người
Sờ tay chạm ấm hồn năm cũ
Con mắt Bidong có nụ cười…
(Tháng 7/2012)
Những mùa trăng tháng tám
Tôi về lại một mùa trăng tháng tám
má tôi buồn đôi mắt ướt bên song
hàng bông bụp trước nhà tôi xanh ngắt
nở đôi bông vừa đủ nhớ âm thầm
con sông nhỏ mừng tôi con nước đứng
vườn cây xanh hoa bưởi gọi hương về
tôi đứng ngó cuối con đường thanh vắng
những ngôi nhà đau phổi ở thôn quê
ôi chế độ bây giờ ưu việt quá
em bỏ trường theo chúng bạn đi xa
thương thằng út quê mùa như cỏ dại
nên chút mây giăng trên mắt mẹ già
tôi về lại một mùa trăng tháng tám
em đi rồi hoa cúc nở nhà ai
mơ nhãn chín thương bầy dơi lãng mạn
lượn quanh tôi ngàn cánh nhớ ưu hoài
tôi về lại một mùa trăng tháng tám
bếp cũ chiều nghiêng hoa khế bay
mẹ tôi mắt đỏ buồn trong khói
cười để mênh mông tiếng thở dài
Ngày qua
Marang-terengganu
Em ở nhà sàn rợp bóng cây
Da ngăm rám nắng biển dân chài
Cái khăn batik còn e thẹn
Thắt lại tròn đôi má Mã Lai
Thơm nước dừa tươi em gởi tôi
Trời trưa cây đứng đổ mồ hôi
Nhắc tôi năm đó khi rời đảo
Ngày tới Marang nắng đỏ trời
Chớp mắt thôi mà ba mươi năm
Ðêm thấy Bidong nhớ chỗ nằm
Thấy long-house ướt chiều mưa núi
Thấy Mã Lai buồn rất ViệtNam
Em có dừa xanh mái lá xanh
Mưa theo con mắt ướt trên cành
Em ở nhà sàn vui xóm biển
Tôi nhớ quê nghèo dột mái tranh
Lên xe tôi gởi mắt bên đường
Anh bạn hiền Bidong dễ thương
Chào tôi tiếng Việt lai người Mã
Marang cười xanh ấm vết thương…
Marang em cất dùm tôi với
Sóng biển hơi nồng máu Việt Nam
Những hôm mưa bão ngồi nhen nhúm
Củi lửa trên đồi núi Bidong
LHK
(VềBếnTựDo10-Marang tháng 6/2012)