Những màu âm xô giạt
Huy Tưởng là nhà thơ nổi tiếng của Miền Nam và cả ở hải ngoại này. Một nhà phê bình đã nhận định như sau về thơ Huy Tưởng trước đây: “…thơ anh luôn là cuộc săn tìm bất tận bao cảm xúc, thanh âm và màu sắc mới, bao thi ảnh giàu có làm ngạc nhiên cho không ít người…” Gần đây, Huy Tưởng có thêm thi phẩm ‘Những Màu Âm Xô Giạt’ sau khi định cư ở Úc. Vũ Thanh Sơn ghi nhận: “Lần trở lại này cho thấy một Huy Tưởng hoàn toàn khác. So với ‘Một mùa tóc mộ’, ‘Áo nguyệt ca’ hay ‘Người nuôi lửa tịch mịch’ phiêu lãng ở những phương trời ảo mộng, Huy Tưởng của Những màu âm xô giạt bây giờ đã là một Huy Tưởng “bước đi xước bóng” trên “những cung đường đầy chông gai hiểm hóc núi nhọn hố sâu”, nặng trĩu ưu tư siêu hình về thân phận bi đát của con người… Có phải bởi tuổi tác, những cơn đau bệnh quái ác và tình cảnh ly hương đã làm cho ông mòn mỏi, bi quan?
Sau đây là một hai bài tiêu biểu. SAO KHUÊ
Những ngày cạn gió
*Kỷ niệm sâu sắc với thi sỹ Hoài khanh ở Đà Lạt thơ mộng đã lùi xa…
Trôi giạt mãi.đợi đến ngày cạn gió
Chúng tôi về.chiều đã lấm đầy tay
Những con sông.dòng suối.những rừng cây
Cũng thắp nốt ngọn nến vừa hụt bóng…
Trôi giạt mãi.cũng đến ngày cạn nắng
Những giàn mây ôm sấm sét vào lòng
Chúng tôi hớp.từng giọt sương.nhánh ngọ
Sưởi lòng nhau.năm tháng sắp về không…
Trôi giạt mãi.trên tay vừa cạn biếc
Vang trong hồn.hao hụt những tàn phai
Chúng tôi bước.nghe chân mình vọng lại
Tiếng trầm buông.rơi quạnh.quẽ đêm ngày…
Trôi giạt mãi.sẽ có ngày cạn thắm
Chúng tôi về.ấm lạnh với tro than
Con đường cũ.đã khuất về muôn dặm
Và sách đời.vàng ố.giở từng trang…
Phố có cây đã chết
trong trí nhớ của loài dế than
của xác ve của bầy ong thợ ròng rã khóc trên ngàn
của những mùa hạ líu ríu nắm đuôi nhau rợp nụ cười nước suối
của chiếc máy hát cũ quay đều quay đều giọng kèn đồng giãy giụa
frank sinatra người lính thổi kèn
khi người đàn ông lưu trú trên trái đất này
tant qu’il y aura des hommes
hỏi sao không nhớ lại
hỏi sao phải xa rời góc riêng nhiều món đồ chơi bông đùa thời thơ dại
những con đường lúng liếng lá me
những chòm sao tinh quái u hoài
những phố phường có cây đã chết…
phố có cây.đã chết
tất thảy ký ức bị đánh cắp thô bạo quá
những toan tính sấp sủng trong đêm
những móng vuốt trá hình của mặt trăng
sự hô hoán bầy đàn bạo ngược các vì sao cơ nhỡ
kẻ lạ mặt thừa cơ lẻn vào mái phố lẻn vào góc khuất những món đồ chơi xưa cũ
y hung hãn đánh chìm giấc mơ vừa mới rạng…
phố.có cây đã chết
lũ chim về.ngơ ngác bóng
tiếng kêu cứu rụng rơi kinh khiếp
tiếng vô vọng căn nhà hoang điệp điệp
tiếng quạnh quẽ loang thấm dần mặt đất
đã tắt bao nhiêu lời khô hạn
bao nhiêu ước mộng chết ngộp trong đêm
bao nhiêu tiếng nói chưa kịp cất lên
bao nhiêu phần số lùi dần vào xao lãng
bao nhiêu lời hoa khóc khúc đoạn hương!…
bao nhiêu
bao nhiêu?
mà… phố có cây đã chết!
phố
có cây
đã chết
chết dửng dưng!
dửng dưng chiếc lá vô danh chao nghiêng chiều tối
dửng dưng món búp bê cụt đầu tróc da góc thơ dại tủi thân
dửng dưng chấp chới chim về không tìm thấy tổ
dửng dưng đám mây chó cắn
dửng dưng thương xót tia nắng vàng lầm lụi.ra đi…
phố
có cây
đã
chết!
chết điềm nhiên chưa nguôi kinh hãi
chết thẩn thơ tàn lụi tro than
chết húng hắng nỗi lo toan.ngợp bóng
chết thắt lòng.bỏng rát lời âm!
phố chụm hồn mê
điện thờ lên thanh vắng
nhã nhạc nào khâm liệm lãng quên?!
phố.có cây đã chết…
ai tìm xanh câu biếm nhọ
ai cầm thanh cho đất thó hoà âm?
này.dạ tiệc của rỗng không đàn đúm
của bí tích hùa nhau kinh dị
của hình hài rớt bóng canh thâu
cớ vì sao
cớ vì đâu
phố chết.phố chìm sâu!
phố có cây.đã chết
từng âm ba xoe tròn.lấm bụi
quạnh hiu nào đắp đổi tàn phai
đêm.đắm mình.sương xuống
gió khuất.tiếng đồ chơi thơ dại thét vang
đĩa hát cũ quay đều quay đều cơn mòn mỏi
tant qu’il y aura des hommes
hồn xưa qua.thẫn thờ mắt mù tối
bóng con người dồn dập quá. âm ba…
phố
có cây
đã chết !
nhịp ba.truy điệu xám
trái tim bước lỗi
không có bí tích nào để lại
đêm.đắm mình.sương xuống
thầm kín.hoa thầm kín
truy điệu.xám
phố.có cây đã chết!…
*Để tưởng tiếc người Em, người Bạn: Họa sĩ Trần Hữu Tri. HT
HUY TƯỞNG